“Năm người các ngươi.”
Lâm Bắc Thần nhìn năm người Phan Cừu: “Muốn chết hay muốn sống?”
Hắn thật sự không nghĩ đến Liệt Dương thần tộc lại chạy đến Đông Đạo Chân Châu. Xem ra, Đông Đạo Chân Châu phân hạch còn lớn hơn so với hắn đã nghĩ.
Cần phải hỏi thăm cho rõ ràng.
Năm người Phan Cừu nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Ngươi... ngươi muốn thế nào?”
Phan Cừu cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng, nhưng giọng nói không tự chủ được bắt đầu có chút cà lăm.
Thần tộc bọn họ tranh đấu thất bại ở Thần giới, bị ép rời khỏi Thần giới lẩn trốn đến hạ giới, giống như chó nhà có tang, đấu chí đã sớm vỡ nát, khó mà ngưng tụ, làm gì còn dũng cảm nữa mà nói.
“Các ngươi đang ở đâu?” Lâm Bắc Thần hỏi.
“Cái này...”
Phan Cừu nhìn bốn đồng bạn, trong lòng có chút do dự.
Vù vù vù vù.
Bốn luồng kiếm quang lóe lên.
Bốn hạ vị thần Liệt Dương thần tộc trực tiếp hóa thành huyết vụ phiêu tán, trong nháy mắt đã bị miểu sát, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
“Bây giờ ngươi có thể nói.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.
Phan Cừu quỳ xuống trong hư không.
“Ở Bạch Phát kiếm sơn, ở Bạch Phát kiếm sơn...”
Hắn hét to: “Tòng thần chạy trốn khỏi Thần giới, bây giờ riêng phần mình chiếm cứ địa bàn ở đại lục này, phân chia biên giới. Liệt Dương thần tộc ta lựa chọn vị trí chính là tổ địa của Bạch Phát Phi Giáp tộc.”
Lâm Bắc Thần lại hỏi: “Dư nghiệt của Liệt Dương thần tộc đều lẩn trốn đến Đông Đạo Chân Châu hết sao?”
“Hồi bẩm đại nhân, vâng vâng vâng. Mười sáu cao vị thần, năm mươi tám trung vị thần, còn có hai trăm ba mươi hạ vị thần, tất cả đều tập trung ở hạ giới.”
Lúc này, Phan Cừu đã sợ vỡ mật, khai ra hết toàn bộ. Lâm Bắc Thần nghe một cách lơ đễnh.
Con số này cũng phù hợp với thế lực thất đại chủ chiến thần tộc Thần giới ngày xưa.
Tuy nhiên, đám người Hoa Phi Hoa nghe xong, sắc mặt thay đổi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực và tuyệt vọng.
Nội Liệt Dương đại thần đang quỳ gối trong hư không cũng đủ khiến cho Văn Hương kiếm phủ phải suy tàn, không còn sức chống cự, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là một hạ vị thần. Tồn tại giống như hắn có khoảng hơn hai trăm người.
Huống chi còn có trung vị thần, cao vị thần.
Mặc dù bọn họ không biết ý vị của loại phẩm giai này như thế nào, nhưng một đứa bé cũng có thể suy đoán ra được giai vị càng cao, thực lực càng đáng sợ.
Thế lực như vậy đủ để quét ngang toàn bộ Đông Đạo Chân Châu.
Người nào có thể địch?
Lâm Bắc Thần có thể giết chết một trung vị thần nhưng có thể địch nổi thượng vị thần sao?
Có thể địch lại một thế lực khổng lồ như vậy hay sao?
Đây quả thật là một cục diện hít thở không thông.
Lâm Bắc Thần không chú ý đến vẻ mặt của mọi người, tiếp tục hỏi: “Dư nghiệt Thương chủ thần có phải cũng chạy đến Đông Đạo Chân Châu hay không?”
Phàn Cừu run lên trong lòng.
Thiếu niên này hiểu rõ hết thảy Thần giới như lòng bàn tay. Hắn tuyệt đối là thần linh từ Thần giới giáng xuống.
Rốt cuộc là ai?
Hắn không nghĩ ra được, cũng không dám kéo dài thời gian suy nghĩ, vội vàng nói: “Theo tiểu thần được biết, đích thật có dư nghiệt của Thương chủ thần đến Đông Đạo Chân Châu. Ngoài ra, một số tòng thần cũng thoát khỏi thần hệ, cũng đến...”
Lâm Bắc Thần nghe đến đó, trong lòng đã hiểu rõ.
Thần giới bị người thần bí đánh nát, thiên phá địa liệt. Có người tiến vào thiên ngoại, cũng có người lựa chọn giáng xuống hạ giới.
Đông Đạo Chân Châu thay đổi là do các thần linh giáng xuống lung tung. Các thần linh bây giờ và thiên ngoại tà ma ngày xưa khác nhau ở chỗ nào?
Tất cả đều cưỡng ép giáng xuống, họa loạn nhân gian.
Thậm chí, tai họa gây ra bởi các thần linh giáng xuống còn sâu hơn đám tà ma thiên ngoại.
Đám thần linh trong hệ thống thần tín ngưỡng xé toang mạng che mặt dối trá còn ác hơn tà ma thiên ngoại.
Tất cả đều nên giết.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Bắc Thần nói: “Hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ rốt cuộc ta là ai sao?”
Phan Cừu chấn động trong lòng, vô thức ngẩng đầu: “Xin đại nhân chỉ thị.”
Trong lòng bàn tay Lâm Bắc Thần xuất hiện một mặt nạ thú văn liệt diễm, chậm rãi mang lên mặt.
Một luồng sấm sét lướt qua óc Phan Cừu.
Hắn rốt cuộc hiểu vì sao vị thiếu niên trước mắt có thể miểu sát một trung vị thần trong nháy mắt. Hắn kinh hãi đến tuyệt vọng: “Ngươi là Kiếm... Kiếm chủ thần? Ngươi...”
Vù.
Một luồng kiếm quang hiện lên.
Cái đầu với ánh mắt kinh hãi của Phan Cừu bay lên.
“Ngươi biết nhiều lắm.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.
Không nghĩ đến.
Điếu ngư chấp pháp.
Một cái búng tay, thần ma thiên ngoại toàn diệt.
Lâm Bắc Thần lợi dụng ứng dụng Bộ Tróc Tiểu Kỳ Diệu của điện thoại bắt năm thần vị đang ly tán vào rương chăn nuôi sủng vật.
Đại cục đã định.
....
....
Sau nửa canh giờ.
Tân Văn Hương thành, tiếng la giết dần dần biến mất.
Cường giả Bạch Phát Phi Giáp tộc bên trong thành nội bị giết chết không còn, không ai trốn thoát.
Văn Hương kiếm phủ một lần nữa chiếm lại thành trì này.
Chỉ là trải qua chiến loạn luân phiên, dân trong thành tử thương vô số. Muốn khôi phục lại cảnh tượng phồn hoa ngày xưa phải cần thời gian rất dài.
Sau khi tiếp nhận tập thể Thủy Liệu Pháp, nhóm nữ kiếm khách Văn Hương kiếm phủ đã đến trấn an dân chúng bình thường còn may mắn sống sót trong thành.
Thi thể Từ Uyển cũng đã được cẩn thận tháo xuống, chuẩn bị an táng.
Nhìn thi thể được bọc trong tấm vải trắng, Lâm Bắc Thần vừa thương cảm lại vừa phẫn nộ.
Khi còn tham gia đại hội luận kiếm, Từ Uyển đã để lại ấn tượng rất sâu cho hắn.
Đây là một nữ kiếm khách xinh đẹp, ôn nhu, thông minh lại khéo hiểu lòng người, thuộc về kiểu thiếu nữ mối tình đầu, thiếu niên nhìn thấy là muốn che chở cả đời.
Cô gái như vậy, vốn nên được đối đãi một cách dịu dàng, có được một cuộc sống ngọt ngào mà hạnh phúc.
Kết quả, nàng lại bị hủy trong tay ác ma gọi là thần linh và đám Bạch Phát Phi Giáp tộc. Sát ý giống như liệt diễm thiêu đốt trong lòng Lâm Bắc Thần.