Thao tác ngạt thở.
Hoa Phi Hoa: “?”
Tiêu Bính Cam: “?”
Quang Tương: “?”
Nam nhân cụt tay: “?”
Đinh Tam Thạch chậm rãi mở to mắt, rồi lập tức nhắm mắt giả chết. Ngay cả vị trung vị thần đang ở trên thiên khung cũng ngây ra.
Đây là ý gì?
Chưa gì đã quỳ?
Vừa nãy người này đã rất kiêu ngạo, khí diễm vạn trượng, một tiếng gọi ra giai vị của bọn họ.
Không nghĩ tới...
“Đầu hàng?”
Âm thanh tàn khốc của trung vị thần kia quanh quẩn giữa thiên địa: “Đầu hàng thì cũng phải chết, người xúc phạm thần uy tộc ta...
Lời còn chưa dứt.
Lại một âm thanh khác xuất hiện, trực tiếp đè lại âm thanh của vị trung vị thần kia.
“Cái tên chó chết này lại quỷ ở đây?”
Âm thanh vừa kinh ngạc vừa tức giận vang lên bên tai mọi người: “Ngươi đã làm mất hết mặt mũi của gương mặt đẹp trai này...”
Âm thanh nghe qua không lớn, nhưng lại phủ lên tiếng quát của vị trung vị thần, khiến cho âm thanh của hắn không thể nghe thấy.
Mọi người giật mình. Nháy mắt sau đó. Ầm ầm.
Thiên khung chấn động giống như bị vật gì đó đáng sợ nghiền ép.
Trời giống như bị chấn vỡ.
Chỉ thấy phía Tây, một chiếc xe ngựa bằng đồng thau ầm ầm nghiền ép bầu trời, nhanh như điện chớp mà đến. Bốn con tuấn mã bằng đồng thau giống như thần vật ra sức lao nhanh, kéo chiếc xe bằng đồng thau chạy đi.
Chiếc xe ngựa xẹt qua bầu trời, để lại một loạt dấu móng ngựa bằng đồng trên bầu trời xanh ngắt cùng một vết bánh xe hằn sâu như một con đường mòn.
Cú ra sân này quả thật giống như trâu cái đi máy bay, ngưu bức lên tận trời. Thần thành phương nào?
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện như vậy chẳng những khiến đám người Hoa Phi Hoa giật mình, ngay cả đám thần linh của Liệt Dương thần tộc cũng do dự.
Vương Trung vô thức ôm mông ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ trong nháy mắt...
Bành.
Trên mông Vương Trung hung hăng chịu một cước.
Lão gia hỏa ngã theo tư thế chó đớp cứt, ngã thật mạnh xuống đất: “Ôi, thiếu gia, là ngươi sao, thiếu gia?”
Phản ứng của ông ta cực nhanh.
Lúc này đã nghe được tiếng của Lâm Bắc Thần.
Đám người Hoa Phi Hoa cảm thấy hoa mắt. Một người mặc áo trắng tuấn lãng xuất hiện phía trên thạch phong.
Áo trắng như tuyết, mái tóc đen suôn dài như thác nước. Phong thần vĩ ngạn, cố phán sinh hùng.
Không phải Lâm Bắc Thần thì là ai?
Hắn đến, hắn đến rồi.
Trong lòng Hoa Phi Hoa đập rộn lên.
Một trong những lãnh tụ của liên minh, người duy nhất trong Đông Đạo Chân Châu nắm giữ thần vị, hắn rốt cuộc cũng đã đến rồi.
Thế nhưng, ngay cả sư phụ cũng không được, hắn thật sự có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Chít chít chít...
Phản ứng đầu tiên của Quang Tương chính là vọt lên phía trên thạch phong, ôm lấy đùi Lâm Bắc Thần, dùng đầu ra sức cọ vào đùi của hắn, theo kiểu “chủ nhân, ta nhớ ngươi muốn chết”.
Xoạt xoạt xoạt.
Nó lại lấy giấy viết chữ và bút, rồng bay phượng múa viết xuống: “Chủ nhân, vĩnh viễn tích thần.”
Động tác thuần thục khiến đau lòng người.
“Anh ruột, tại sao giờ này ngươi mới đến?”
Tiêu Bính Cam cũng khó nén sự kích động, ngay cả đùi gà trong miệng phun ra lúc nào cũng không biết. Hắn hưng phấn xông lên thạch phong, sau đó giống như đứa bé bị người ta khi dễ, nhìn thấy người lớn của mình đến thì lập tức cáo trạng. Hắn chỉ vào vết bầm tím trên gương mặt của mình: “Anh ruột, em ruột của ngươi bị người ta đánh, ngươi hãy làm chủ cho ta.”
Lâm Bắc Thần im lặng.
Nhưng trong lòng lại vô cùng thân thiết.
Mẹ ta chết rồi, cha ta mất tích, chị ta bỏ đi, nhưng ta còn người thân.
Trên mặt hắn lộ ra ý cười.
Chiếc xe ngựa đồng thau ầm ầm nghiền ép thiên khung đến trên không thạch phong. Chỉ thấy trên xe ngựa có mấy chục thân ảnh yểu điệu.
Ngoại trừ một nam nhân xa lạ, những người khác đều là nữ tử, kiếm bào thuần một sắc của Văn Hương kiếm phủ. Hai nữ nhân vịn càng xe phía trước nhất một người giống như quả đào mật chín mọng mê người, một người nhìn vẫn còn xanh nhưng đã có nội mị cực hạn.
Gương mặt rất quen thuộc.
“Người đó là Nhan trưởng lão, còn có đệ tử của Văn Hương kiếm phủ ta?” Hoa Phi Hoa kích động đến toàn thân run rẩy.
Nhan Như Ngọc là sinh lực duy nhất chạy thoát được của Văn Hương kiếm phủ trong ngày thành bị phá.
Cũng là nhất mạch mà Hoa Phi Hoa ngày đêm lo lắng.
Bây giờ, các nàng vẫn còn sống, nước mắt của Hoa Phi Hoa thiếu chút nữa từ hốc mắt chảy xuôi xuống.
Đúng lúc này, trung vị thần trên thiên khung cười lạnh một tiếng: “Ngươi chính là Kiếm Tiên Lâm Bắc Thần? Đến hay lắm, vừa lúc ta sẽ một mẻ hốt gọn lũ sâu kiến liên minh các ngươi. Liệt Dương Chi Thương, đi chết đi.”
Một thanh tiêu thương từ trên bầu trời bay vụt xuống.
Càng thô.
Càng nhanh.
Liệt Dương thần lực như đại dương mênh mông bị một thương này dẫn động, phóng ra uy áp vô tận.
Hoa Phi Hoa, nam nhân cụt tay không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng trong lòng.
Một thương này ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, trực tiếp tác dụng lên tinh thần của bọn họ.
Khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác không dám chống cự.
“Trung vị thần nho nhỏ mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta.”
Lâm Bắc Thần cười lạnh, tùy tiện đưa tay ra thành trảo.
Tiêu thương màu vàng có uy lực long trời lở đất không gì sánh kịp lại giống như một cây tăm nhỏ, bị hắn dễ dàng chộp vào lòng bàn tay, ngay cả một chút rung động cũng không có.