Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2050: Ai đi săn ai?




Lại một khắc trôi qua.

Quang Tương và Tiêu Bính Cam đánh vỡ mặt đất vọt ra.

Trong tay Quang Tương còn mang theo một cái đầu bị xé từ trên cổ xuống. Mái tóc dài màu vàng óng, gương mặt kiên cường, ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Hoa Phi Hoa chấn động trong lòng: “Đây chính là ma thần đã chết đó sao?”

Mặt mũi Tiêu Bính Cam bầm dập, bị đánh đến ngay cả mẹ của hắn cũng nhận không ra. Một tay hắn cầm cái quần cộc của mình, trước tiên thay ngoại bào mới: “Không sai, cẩu vật đó thật lỳ lợm. Vất vả lắm mới lấy được đầu của hắn.”

Hàm Quang Tương cũng sưng phồng lên giống như ngậm kẹo, kêu chít chít, kiểu “ta rất hung, chọc giận ta sẽ không có kết quả tốt...”

Hoa Phi Hoa nhìn chằm chằm đầu Liệt Dương đại thần.

Gương mặt đó nhìn rất đoan chính, không giống người tà ác, nhưng rất nhiều đệ tử Văn Hương kiếm phủ chết dưới tay của hắn và ma trảo của Bạch Phát Phi Giáp tộc dưới trướng hắn, Hoa Phi Hoa hận không thể chém nát đầu của hắn.

“Tốc độ của các ngươi quá chậm.”

Vương Trung nhìn Quang Tương và Tiêu Bính Cam, khẽ cau mày: ‘Được rồi, việc đã hoàn thành. Chúng ta rời khỏi nơi này đến tụ họp với bọn họ đi.”

Lời còn chưa dứt.

“Rời đi? Các ngươi đi được sao?”

Một âm thanh vang lên.

Sắc mặt đám người Hoa Phi Hoa lập tức thay đổi.

Chít chít chít.

Quang Tương cũng bị dọa đến lông lá toàn thân dựng đứng lên.

Bởi vì người lên tiếng không phải ai khác mà chính là cái đầu trong tay Tiêu Bính Cam.

Cái đầu vốn đã lạnh, gương mặt lại nở nụ cười trêu tức, mắt mở ra, đột nhiên sống lại.

“Mẹ kiếp?”

Tiêu Bính Cam bị dọa đến mức thiếu chút nữa làm rớt cái quần cộc trong tay, một cước đá bay cái đầu ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt sau đó.

Ầm ầm ầm ầm.

Bốn luồng khí tức thần ma cường đại vô song từ bốn phía Đông Nam Tây Bắc bay đến, cột sáng thần lực màu vàng giống như nhà giam thiên địa phóng lên tận trời, tiến thẳng vào trong mây xanh.

Thần lực màu vàng lan tràn, tạo thành bức tường thần lực, bao vây phạm vi ngàn mét xung quanh đám người Hoa Phi Hoa.

Bốn mặt trời nhỏ màu vàng hiện lên bên trong cột sáng thần lực.

Bốn ma thần thiên ngoại uy áp không hề thua kém Liệt Dương đại thần. Tiến hành vây kín bốn phía.

“Không ổn rồi.”

Hoa Phi Hoa cảm thấy nặng nề trong lòng.

Một Liệt Dương đại thần đã rất khó đối phó rồi.

Bốn người chẳng phải sẽ không có khả năng chiến thắng sao?

Nàng vô thức đưa ánh mắt về phía thế ngoại cao nhân Vương Trung.

Chỉ thấy mặt người sau không chút biểm cảm.

Nàng không thấy được, bàn tay của Vương Trung hơi run lên trong ống tay áo. Mụ nội nó, vì sao lại đến những bốn người?

Oành.

Một vệt kim quang phóng lên tận trời.

Thân hình Liệt Dương đại thần chậm rãi hiện lên trong kim quang.

Cái đầu bị đá một lần nữa quay trở về, mọc lại trên cổ.

Liệt Dương đại thần nhẹ nhàng vặn vẹo cái cổ, phát ra âm thanh răng rắc của xương cốt dính liền, ánh mắt mang theo sát ý lăng lệ, nhìn về phía đám người Vương Trung: “Chỉ là một đám phàm nhân, nắm giữ chút xíu da lông thần lực thì cho rằng mình có thể khiêu chiến thần linh? Ngu xuẩn! Không biết sống chết.”

Thần lực trên người hắn một lần nữa tăng vọt.

Thậm chí còn siêu việt hơn trạng thái chiến đấu trước đó.

“Thần ma là bất tử.”

Nam nhân cụt tay chậm rãi lên tiếng.

Thần ma thiên ngoại có lực sinh mệnh cường đại không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần bổn nguyên không bị vỡ nát, hoàn toàn giết không chết, có thể lần lượt trùng sinh.

Cho nên, trận săn giết hôm nay, rốt cuộc ai là con mồi, ai là thợ săn? Rốt cuộc ai đi săn ai?

Hoa Phi Hoa nhìn thế ngoại cao nhân Vương Trung.

Lúc này, nếu có người có thể ngăn cơn sóng dữ, có lẽ cũng chỉ có người này.

Nhưng Vương Trung hiển nhiên không có ý định ra tay.

“Thần ma cũng không phải bất tử, chỉ là lực sinh mệnh cường đại mà thôi.”

Ông ta vừa nói vừa cười, chợt tiến lên một bước, cười to: “Chỉ là hạ vị thần chó nhà có tang, cũng dám ở nơi này sủa loạn?”

Hạ vị thần?

Chó nhà có tang?

Hoa Phi Hoa tò mò nhìn Vương Trung.

Những lời này để lộ quá nhiều tin tức.

Quả nhiên, Liệt Dương đại thần đối diện liền biến sắc. “Ngươi là ai?”

Liệt Dương đại thần nhìn chằm chằm Vương Trung, chỉ cảm thấy trên người người này không hề có khí tức thần lực cường hoành nhưng lại có thể nói ra rất nhiều tin tức, không khỏi coi trọng một chút: “Thì ra đám phàm nhân đê tiện kia nắm giữ thần lực là do ngươi ban cho? Ngươi là thần linh hệ nào?”

Vương Trung phách lối cười lạnh: “Ngươi còn chưa xứng để biết.” Ngũ đại thần linh Liệt Dương tộc không khỏi nổi giận.

Nhưng Vương Trung càng phách lối lại càng mang theo sức mạnh không hiểu, bọn họ lại càng nhìn không thấu, trong lòng lại còn có chút kiêng kỵ.

Nhưng cũng chỉ kiêng kỵ mà thôi.

“Phan Cừu ta ngược lại muốn xem xem ngươi từ đâu đến, lại dám cổ lộng huyền hư ở đây.” Liệt Dương đại thần tự báo tính danh, quyết định tự mình ra tay.

Toàn thân hắn bành trướng kim quang mênh mông như đại dương, thần lực ba động tăng lên cực đỉnh, hai tay chộp vào hư không, thần lực tiêu thương màu vàng trong nháy mắt ngưng tụ, sau đó đưa tay ném ra.

Vù.

Một đôi tiêu thương màu vàng hóa thành kim long gào thét tới.

“Ta đã nói rồi, ngươi còn chưa xứng để ta ra tay.”

Hai tay Vương Trung vẫn chắp sau lưng, hai chân dưới lớp áo choàng có chút phát run, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như cũ:”Lão gia hỏa, ngươi còn chờ tới lúc nào... còn không mau ra tay?”

Lời còn chưa dứt.

Vù.

Một luồng kiếm quang màu đỏ vút không bay đến.

Xùy.

Thương long màu vàng bị chém đứt trong nháy mắt, hóa thành hư vô.

Dư thế kiếm quang không suy, trực tiếp chém về phía Liệt Dương đại thần.