“Ngươi đừng để nàng ta lừa gạt.”
Nhan Như Ngọc đứng một bên còn tưởng rằng Lâm Bắc Thần thật sự bị hoa ngôn xảo ngữ che đậy.
Kết quả, Lâm Bắc Thần lại nói: “Để ta đưa ngươi đi gặp Từ sư tỷ, để ngươi tự mình nói câu xin lỗi tỷ ấy.”
Từ Anh biến sắc.
Nàng ta còn muốn nói cái gì đó.
Lâm Bắc Thần đã móc một thanh kiếm từ dưới háng ra, chém xuống một cái.
Một kiếm bêu đầu.
Đầu Từ Anh còn mang theo vẻ mặt hoảng sợ, cầu xin lăn tròn trên mặt đất.
Lâm Bắc Thần đã sớm không còn là cậu thiếu niên nhìn thấy máu là sợ khi mới xuyên qua.
Về sau, sinh linh chết dưới tay hắn rất nhiều, nhưng mỗi người đều là kẻ đáng chết.
Từ Anh cũng là kẻ đáng chết.
Nhưng dù sao nàng ta cũng là trưởng lão của Văn Hương kiếm phủ.
Nàng ta cũng đã từng sớm chiều ở chung với đám người Nhan Như Ngọc, để những nữ kiếm khách giết nàng ta, khó tránh khỏi để lại ám ảnh trong lòng.
Chi bằng để hắn thay các nàng giải quyết.
Cũng không còn cách nào, ai bảo hắn là một nam nhân thương hoa tiếc ngọc chứ.
Nhan Như Ngọc và Hồ Mị Nhi đều nhìn ra được dụng tâm của Lâm Bắc Thần, gương mặt xinh đẹp động lòng người lộ ra vẻ cảm kích.
“Chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này.”
Nhan Như Ngọc nhớ ra điều gì đó, vội lên tiếng: “Chúng ta giết nhiều người của Bạch Phát Phi Giáp tộc đến như vậy, nhất định sẽ bị đối phương cảm ứng được, nhất là Thạch Huyên. Bên trong kiếm của hắn bổ sung thần lực của Liệt Dương đại thần. Một khi bị giết, chắc chắn vị đại thần kia sẽ xác định được vị trí của chúng ta, chúng ta nên chạy đến nơi an toàn để trốn trước.”
Nàng nói xong, những nữ kiếm khách khác cũng đều khẩn trương lên.
Mấy ngày qua, bọn họ bị Bạch Phát Phi Giáp tộc truy sát, ăn bữa hôm lo bữa mai, điều này đã tạo thành áp lực cực lớn và bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ.
Huống chi, ngoại trừ Bạch Phát Phi Giáp tộc, còn có Đại Hoang thần điện cao cao tại thượng.
Bây giờ, trong toàn bộ Đông Đạo Chân Châu, đám thần chức của Đại Hoang thần điện giống như hắc tử thần. Những nơi mà bọn họ đi qua, hoàn toàn không có người nào dám đối kháng.
Đám hắc tử thần đó điên cuồng đuổi giết những người phản kháng.
Văn Hương kiếm phủ là một trong số đó.
“Đi?”
Lâm Bắc Thần nói: “Chạy trốn đến lúc nào chứ? Nhan sư tỷ, Hồ sư muội, chúng ta tranh thủ thời gian quay về Văn Hương thành cứu người đi.”
Nhan Như Ngọc và Hồ Mị Nhi đều im lặng. Bối phận gì chứ?
Cả hai đều cảm thấy căng thẳng.
“Không thể đi. Liệt Dương đại thần chính là thiên ngoại thần ma, thần thông cực kỳ khủng khiếp, không ai có thể ngăn cản, ngay cả cường giả cấp Thiên Tôn cũng bi một đầu ngón tay của hắn ta đè chết. Đối kháng chính diện lại càng không có phần thắng...” Nhan Như Ngọc vội vàng khuyên can.
Hai tay Lâm Bắc Thần thuận theo hai má vuốt tóc về phía sau: “Cái gì là Liệt Dương đại thần chứ, chẳng qua là bại tướng dưới tay, chó nhà có tang mà thôi. Nhan tỷ tỷ, nói thật cho tỷ biết, bây giờ ta đã là vô địch đại lục rồi.”
Nói xong, hắn trực tiếp tế ra chiến xa bằng đồng thau.
Tuấn mã kim loại và càng xe to lớn xuất hiện trong tầng trời thấp.
Phương tiện giao thông đoạt được từ trong tay Minh Nhược đại thần có thể lớn có thể nhỏ, tốc độ cực nhanh. Một khi xuất hiện, đừng nói là đường cao tốc, ngay cả đường ray cố định cũng có thể vượt qua giới hạn...
“Không có thời gian giải thích đâu.”
Lâm Bắc Thần lên xe: “Mau lên xe đi, để mọi người cảm nhận một chút xe này của ta nhanh như thế nào.”
....
...
Tân Văn Hương thành.
Cách đây không lâu, nó còn là một thành trì thế ngoại đào viên, bây giờ lại biến thành địa ngục nhân gian.
Mặc kệ là đệ tử Văn Hương kiếm phủ hay là người bình thường có quan hệ quen biết với Văn Hương kiếm phủ, hoặc đã từng đưa đồ ăn, may quần áo, thậm chí đứng nói chuyện phiếm với đệ tử Văn Hương kiếm phủ cũng đều bị nhốt lại.
Mỗi thời mỗi khắc đều có giết chóc phát sinh.
Máu tươi sền sệt như chất lỏng tràn ngập mỗt một nơi hẻo lánh của thành trì.
Cho dù rất nhiều người không quen biết Văn Hương kiếm phủ, chỉ đơn thuần vì cuộc sống bức bách mà sinh sống trong thành trì cũng đều nơm nớp lo sợ.
Bởi vì Bạch Phát Phi Giáp tộc và đám chó săn của chúng lúc nào cũng có thể tùy tiện tìm một cái cớ tước đoạt tài sản, tôn nghiêm và sinh mệnh của bọn họ.
Rất nhiều cây cột được dựng thẳng ở ngã tư đầu đường.
Bên trên treo thi thể của đệ tử Văn Hương kiếm phủ hoặc đầu người vô tội.
Máu tươi ngưng kết trên mặt đất thành một khối rắn màu đen thật dày.
Chó hoang liếm máu ở trong bóng tối.
Mèo đen thuận theo cây cột, dùng răng và móng vuốt sắc bén của mình gặm nuốt thịt người.
Trên đường phố gần như không có ai đi đường.
Chỉ có một số nhà đói quá, mạo hiểm ra đường tìm thức ăn cho người thân.
Ngay tại ngã rẽ cách phủ thành chủ không xa, tiếng khóc tê tâm liệt phế của trẻ sơ sinh vang lên.
Phá lệ chói tai.
Một bé trai khoảng một tuổi quấn trong tấm tã nằm trong đống bùn dùng ánh mắt hoảng sợ đánh giá thế giới chung quanh, bên trong ánh mắt tròn như bảo thạch mang theo nghi vấn rất lớn, bé khóc đến như vậy, vì sao ba mẹ lại không bế bé như ngày xưa?
Một nữ nhân trẻ tuổi quần áo lộn xộn nằm ở góc tường cách đó ba mét, máu tràn ra ở miệng đã khô, cơ thể lạnh băng, không còn hơi thở. Trên bức tường đối diện, cha của đứa bé tứ chi đều bị kìm sắt đâm xuyên đính trên mặt tường, máu tươi chảy xuống cũng đã khô.
Chó hoang nhe răng thành quần kết đội chậm rãi đến gần.
Bởi vì ăn quá nhiều thịt người, mắt của chúng có màu đỏ, không ngừng tuần sát qua lại, cuối cùng rơi vào người đứa bé đang khóc khản cả giọng.
Đồ ăn sống động hiển nhiên lại càng thu hút sự chú ý của chúng. Gâu.
Một con chó lớn màu đen dẫn đầu bổ nhào qua.
Như một tia chớp màu đen.
Dịch nhờn tanh hôi chảy ra từ cái miệng lớn, nó há miệng chuẩn bị cắn xuống gương mặt non nớt kia.
Ánh mắt như bảo thạch của đứa bé mang theo sự hiếu kỳ, mở to hai mắt nhìn, không biết nghênh đón bé sẽ là vận mệnh kinh khủng đến cỡ nào.
Đúng lúc này.
Vèo.
Một luồng kiếm quang bay qua.