Ầm ầm.
Nàng nhìn về phía Dung Thần Lâu.
Chỉ thấy những đám mây nhàn nhạt hiện lên trên bầu trời, sấm sét ầm ầm, còn có những tia chớp màu vàng điên cuồng nhảy múa giữa những đám mây, khí tức khủng bố kỳ dị mà bàng bạc lấy Dung Thần Lâu làm trung tâm, giống như mặt biển nhấc lên một con sóng lớn.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, toàn bộ sinh linh Thần giới đều sinh ra cảm ứng. Ong ong ong.
Trang sức kim loại trên người thiếu nữ áo bào đen đột nhiên chấn động.
“A?”
Gương mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Lam Chủ Thần.
Không khí trong vòng mười mét xung quanh Lam Chủ Thần giống như nước thanh tịnh chảy xuôi.
Hiển nhiên nàng cũng đã nhận sức mạnh nào đó kích thích, sinh ra phản ứng tự nhiên.
“Ta nhớ thần vị chi lực của Thương chủ thần không bao gồm việc khống chế kim loại mà?” Sự vui vẻ trên gương mặt thiếu nữ áo bào đen tan biến. Nàng cau chặt lông mày như đao lại.
Lam Chủ Thần lắc đầu nói: “Giác ngộ thần vị của mỗi người đều khác nhau, sức mạnh thức tỉnh cũng có sự khác biệt. Thương thần vị chủ lôi điện phong vân, thức tỉnh lực khống chế kim loại cũng không phải là không có khả năng. Ngươi không cần để ý nhiều như vậy. Hắn có thể dung hợp Thương thần vị, điều này đã nói rõ hết thảy. Ngươi hãy đi phối hợp hắn tiếp quản Thương thần điện đi.”
Thiếu nữ áo bào đen một lần nữa trở nên lười biếng: “Được, được, miện hạ, ngươi nói lần này Quắc chủ thần có phải ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo không?”
Lam Chủ Thần dường như đã mất đi hứng thú nói chuyện: “Ngươi còn không đi mau?”
“Được rồi, được rồi, ta đi là được mà.”
Thiếu nữ áo bào đen lướt ra ngoài đại điện.
Khi đến cửa đại điện, nàng dường như nhớ ra cái gì đó, liền nói: “Đúng rồi, miện hạ, Hàn Lạc Tuyết cũng đã nhìn thấy chân tướng trận chung kết ở Hào Khốc thâm uyên.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại, nàng biến thành một luồng hắc quang biến mất.
Lam Chủ Thần hơi ngưng lại, chợt quay đầu nhìn về phía Dung Thần Lâu.
Lông mày của nàng cau lại, dường như đang tự hỏi một vấn đề nan giải nào đó.
...
Lâm Bắc Thần từ bỏ tiếp tục dung hợp thần vị thứ tư và thứ năm.
Bởi vì hắn đột nhiên ý thức được, những gì diễn ra trong Dung Thần Lâu hẳn không thoát khỏi ánh mắt bên ngoài.
Liên tục dung hợp thần vị rất dễ bại lộ bí mật hắn tu luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết. Một khi bí mật này bị bại lộ, đoán chừng hắn phải lên đường chạy trốn thôi.
“Dung hợp thần vị không thể quá mức sốt ruột, cần phải chậm rãi mưu đồ.”
Hắn quay người rời đi.
Bên ngoài Dung Thần Lâu, Chỉ Chiến Giả Tiêu Vũ tiến lên chào đón.
“Chúc mừng miện hạ.”
Bao gồm mười thần chiến sĩ khác, tất cả đều quỳ xuống đất hành lễ.
Bọn họ không phải người ngu, tất nhiên đã sớm nhìn ra Lâm Bắc Thần đã dung hợp thần vị gì.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, Thương chủ thần chết còn chưa được hai ngày, Thương chủ thần mới đã xuất hiện.
“Chúng ta nhận được mệnh lệnh của Lam miện hạ hiệp trợ miện hạ nhập chủ Thương thần điện.”
Tiêu Vũ quỳ một chân dưới đất, cung kính nói.
Lâm Bắc Thần giật mình, sau đó hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra dung hợp Thương thần vị thì có thể thay vào đó, trở thành chủ của Thương thần điện, một trong ngũ đại Chủ thần Đại Hoang thần tộc.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Nội tâm hắn sôi trào, càng thêm hưng phấn.
Tuy nhiên...
Hắn nên đi gặp lão Sở, ngũ đại hoàn khố và Bàn Hổ. Thuận tiện “an ủi” Thanh Lôi một chút.
Giải thi đấu thần tuyển đã kết thúc, là thời điểm rời khỏi Thần giới trở về Đông Đạo Chân Châu. Trước khi rời đi, hắn cần sắp xếp một số chuyện.
“Các ngươi hiệp trợ ta nhập chủ Thương thần điện, thế các ngươi hiệp trợ như thế nào?”
Lâm Bắc Thần hỏi: “Nếu có người phản kháng, các ngươi xử trí như thế nào?”
“Tùy ý miện hạ xử trí, chém giết hay trục xuất chỉ dựa vào một ý niệm của miện hạ.” Tiêu Vũ cung kính đáp: “Tất cả thần linh lớn nhỏ bên trong Thương thần điện, chức vị cao thấp đều do miện hạ quyết định bổ nhiệm.”
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm: ‘Nếu như vậy, các ngươi đi trước giúp ta dọn sạch chướng ngại. Ngày mai ta sẽ đích thân đến Thương thần điện.”
“Vâng.”
Đám người Tiêu Vũ đứng dậy.
Lâm Bắc Thần trở về dinh thự Tiểu Phù Sơn.
Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, Lâm Bắc Thần mới ý thức được hắn đã quên một chuyện rất quan trọng.
“Ta muốn tư lợi bội ước.”
Hắn lúng túng đứng trước cổng dinh thự Tiểu Phù Sơn.
“Khoan đã, thật ra ta không cần lo lắng không có cách nào giao nộp.” Lâm Bắc Thần kịp phản ứng. Trên người hắn có hơn bảy trăm thần vị mà.
Tùy tiện lấy ra một cái, đoán chừng Ngụy Thần lão tổ Thanh Mộc thần hệ cũng phải cảm động đến rơi lệ.
Cả người hắn tràn đầy khí thế hẳn lên.
Hắn ngang tàng mở cửa.
“Mẹ kiếp?”
Nhìn thấy nhiều người trong viện, hắn như phát mộng: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Viện tử dinh thự Tiểu Phù Sơn không phải nhỏ, đủ để dung nạp mấy trăm người, nhưng lúc này nó lại kín hết chỗ, chen vai thích cánh. Đừng nói là ngồi, ngay cả đứng cũng không có chỗ. Đủ loại màu tóc, đủ loại giáp trụ, đủ loại khí tức thần lực... thoạt nhìn giống như tham gia một buổi hòa nhạc của thần tượng.
Ngay khi Lâm Bắc Thần bước vào, vô số ánh mắt đồng loạt nhắm vào người hắn. “Lão đại, ngươi đã về.”
Tiềm Long xông lại trước tiên: “Tất cả đều là đại diện các vị thần linh đến chúc mừng, có muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Lư Băng Ổn tốn sức gạt mọi người ra: “Lão đại, tẩu tử rất an toàn.” Lời còn chưa nói hết, những người khác đã như thủy triều vọt đến. “Kiếm đại nhân.”
“Miện hạ nhà ta mời đại nhân đến dự tiệc.”
“Đây là trọng lễ miện hạ nhà ta đặc biệt chuẩn bị, mong ngài vui vẻ nhận cho, miện hạ nhà ta rất có thành ý.”
“Ta là thần tướng dưới trướng Hỏa Diễm chi chủ miện hạ, đặc biệt đến đây chúc mừng Kiếm đại nhân. Không biết Kiếm đại nhân có muốn gia nhập Hỏa Diễm chi chủ thần hệ chúng ta không?”
“Miện hạ nhà ta rất coi trọng ngài.”
Đám người này giống như sói đói nhìn thấy bé thỏ trắng từ trên trời giáng xuống, hai mắt tỏa sáng vọt đến.