“Cho dù là vậy, uy lực của bộ giáp trụ này cũng có thể nói là nghịch thiên.”
Lâm Bắc Thần vẫn rất hài lòng.
Lần này, hắn cùng với cẩu nữ thần ăn trộm kho vũ khí Chúng Thần Chi Phụ, không nói những cái khác, chỉ cần có được bộ giáp trụ này cũng đã là thu hoạch nghịch thiên rồi.
“A?”
Lâm Bắc Thần đột nhiên phát ra tiếng kinh hô.
Sau khi luyện hóa và thích ứng giáp trụ, một tri thức huyền minh ảo diệu đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Liên quan đến phương pháp sử dụng.
Lâm Bắc Thần nhắn mắt thiền định, dần dần trải nghiệm.
Đột nhiên, tâm niệm hắn khẽ động.
Giáp trụ màu vàng nhạt trên người, mười ba bộ phận thoát ly bay lên, sau đó tự động tổ hợp trên không trung.
Thương thương thương.
Mười ba bộ phận của giáp trụ hợp thể với nhau thành một “người” khôi ngô cao lớn. Tâm niệm Lâm Bắc Thần lại động.
“Người” này bắt đầu nhúc nhích.
Ra quyền, đá chân, xoay tròn, trảm, gia tốc, lui lại, nhảy vọt.
Tốc độ nhanh.
Sức mạnh lớn.
“Không chỉ là giáp trụ mà còn là vũ khí.”
Lâm Bắc Thần tán thưởng không thôi.
Trong thời khắc mấu chốt, giáp trụ này có thể biến thành bản thân thứ hai, giống như một phân thân.
Chỉ là muốn điều khiển giáp trụ hoàn thành một ít chuyện, khoảng cách không thể quá xa.
Trong lòng hắn nghĩ đến điều này, ý niệm lại cử động.
Đinh đinh đinh.
Sáo trang giáp trụ tự động phân giải, hóa thành mười ba điểm sáng ám kim rơi xuống người hắn.
Nó thật sự giống với hình ảnh thánh đấu sĩ triệu hoán giáp trụ. “Có thể kháng, có thể đánh, có thể trang bức.”
Lâm Bắc Thần cực kỳ hài lòng với bộ giáp trụ này.
Sao?
Trang bức?
Từ này dùng cho giáp trụ dường như không thích hợp.
Dù sao nó trang là...
Lâm Bắc Thần không suy nghĩ nữa, cất váy xanh cũ nát, Hồng Hoang Ngân, còn có áo tơi, giáp da, đao gãy, dây cung vào trong túi của hắn.
Cái này gọi là không trộm hết không về.
Toàn bộ đồ của Chúng Thần Chi Phụ đều phải lấy hết.
Hắn xoay người nhìn lại, Kiếm Tuyết Vô Danh vẫn còn đang “cắt bánh gato”. Vách đá thần cách lớn như vậy đã bị nàng cắt còn thừa lại chưa đầy hai mươi điểm. Quan trọng là nàng vừa cắt vừa hưng phấn lắc cái eo nhỏ vừa hát.
Lâm Bắc Thần lấy ra một quả Thúy, vừa nhìn vừa cắn.
Mặc dù cẩu nữ thần không đáng tin cậy nhưng giá trị nhan sắc vẫn phải có.
Nhất là cái mông, hông, vai, cổ...
Chậc chậc...
Nhìn kỹ thì cực kỳ đẹp.
Còn có một vận vị cá khó mà với tới.
Sau một nén nhang.
Cẩu nữ thần rốt cuộc cũng cắt xong bánh gato.
Ánh sáng nhạt lóe lên trong tay nàng. Chủy thủ màu trắng và vò rượu bụng lớn đều biến mất không thấy.
Cũng không biết đã giấu đi đâu. Hai thứ này đồ tuyệt đối bất phàm.
Thậm chí chúng ngay cả vách đá thần cách Chúng Thần Chi Phụ cũng có thể cắt ra và tồn trữ.
“Xong việc chưa?”
Lâm Bắc Thần cười nói: “Vách đá thần cách cất hết vào trong vò rượu, ngươi tính dùng nó để cất rượu sao?”
Kiếm Tuyết Vô Danh lập tức cảnh giác: “Làm sao ngươi biết? Nhưng cho dù có ủ ra, đến lúc đó cũng không có phần của ngươi.”
Lâm Bắc Thần: “...”
Hoàn toàn im lặng.
Thấy biểu hiện của Lâm Bắc Thần khó coi, Kiếm Tuyết Vô Danh hơi do dự một chút, cuối cùng duỗi cái tay non mịn ra nói: “Được rồi, ta lui một bước, nhiều nhất cũng chỉ một chén, một chén thôi, ngươi đừng có tham lam.”
Lâm Bắc Thần bỏ hết quả Thúy vào miệng: “Xong việc rồi thì đi nhanh lên. Thời gian chúng ta ở đây cũng lâu rồi, tránh cho các thần linh Đại Hoang thần tộc phát hiện không ổn.”
Hai người rời khỏi kho vũ khí bí mật.
Kiếm Tuyết Vô Danh lợi dụng chìa khóa màu đen một lần nữa đóng cánh cửa kho vũ khí lại.
Hai người thuận theo cầu thang xoắn ốc, một đường đi xuống.
Cuối cùng, cả hai cũng đến được đại sảnh tầng thứ nhất Vạn thần điện.
Lâm Bắc Thần cũng toại nguyện lấy được hai phần thưởng khác.
Một là thần chiến kỹ Kiếm đạo.
Một là túi trữ vật có chứa thần thạch.
Cẩu nữ thần một lần nữa hóa thành sương mù màu trắng ẩn vào bên trong chìa khóa, còn căn dặn Lâm Bắc Thần sau khi rời khỏi Vạn thần điện thì giao lại chìa khóa cho Tiêu Vũ là được.
Tất cả mọi thứ đều thỏa đáng, Lâm Bắc Thần rời khỏi Vạn thần điện.
Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt cánh cửa sau lưng đóng lại, Lâm Bắc Thần mơ hồ cảm thấy hình như hắn còn quên chưa mang thứ gì đó.
"Kiếm đại nhân, ngài đã lựa chọn xong Thần vị của mình rồi chứ?"
Chỉ Chiến Giả Tiêu Vũ luôn bảo vệ ở ngoài cửa của Vạn Thần Điện, ngay lập tức nghênh đón.
Lâm Bắc Thần tỉnh bơ đem chìa khoá màu đen trong bóng tối trả lại, nói: "Đã chọn xong, ngài vất vả rồi Tiếu đại nhân."
Ha ha, chẳng những chọn xong, còn chuyển trống.
Nhưng ta không tham, ta vẫn giữ lại cho các ngươi hơn sáu mươi Thần Vị.
Không cần cảm tạ ta.
"Không dám nhận."
Tiêu Vũ hơi nghiêng người, làm ra động tác tay xin mời, kính cẩn nói: "Đại nhân đã lấy được ban thưởng, vậy mời theo ta đi 'Dung thần lâu', luyện hóa Thần vị, triệt để thành thần."
"Dung thần lâu?"
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình.
Trước đó chưa từng nghe nói qua.
Tiêu Vũ ở phía trước dẫn đường, cực kỳ cung kính giải thích: "Dung thần lâu là một trong ba đại cao lâu của Thần Thành, có thể nhìn xuống Đại Hoang Thần Thành, trong đó môi trường đặc thù, mượn nhờ kỳ lực có thể ở trong thời gian nhanh nhất dung hợp Thần vị, tránh đi rất nhiều phiền phức."