Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1947: Giác quan thứ sáu




Trong lòng của Thương Cảnh Không hiện ra một luồng cảm giác không rõ.

Chuyện vượt quá khống chế của nàng.

Thế cục có thời không nguy hiểm mơ hồ.

Điều mà nàng nghĩ không ra là, rõ ràng Kiếm Tiêu Dao đã bị tước đoạt ngũ giác, chính là một tên phế nhân ở trong trận, tại sao vẫn cứ có thể tìm ra được 'khe hở' chớp mắt cái đã biến mất của trận pháp vận chuyển?

Không lẽ là bởi vì giác quan thứ sáu?

Không thể không thừa nhận, trên thế giới này, có một số người có giác quan thứ sáu nhạy bén đến đáng sợ.

Nhất là sau khi tước đoạt ngũ giác, một số kỳ tài ngút trời ngược lại càng dễ dàng tiến nhập cảnh giới sáng tỏ vô vật vô ta, từ đó trên phạm vi lớn nâng cao giác quan thứ sáu.

Kiếm Tiêu Dao này, quả nhiên là yêu nghiệt.

"Vậy ta sẽ đem giác quan thứ sáu của người, cũng phong ấn cùng vậy."

Trên mặt của Thương Cảnh Không hiện lên vẻ lăng lệ quyết tuyệt.

Nàng trở tay cho một chưởng, đập vào ngực trái của mình.

Phốc.

Một ngụm máu tươi phun ra.

Tay trái nhanh chóng phác hoạ ở trong hư không.

Máu tươi theo chỉ dẫn của ngón tay, không ngừng miêu tả ra sáu ký hiện thần lực kỳ dị trong hư không, thương cổ thâm thúy, giống như văn tự không thuộc về thế giới này.

"Dùng máu của ta, cung phụng làm môi giới, câu thông trời đất, phù hợp đạo tắc, trận pháp chi tổ, hiển trận thần thông... Đi."

Thương Cảnh Không khẽ quát, niệm động chú ngữ, ngọc chưởng thon dài bỗng nhiên đẩy ra sáu chữ to lớn.

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy.

Sáu tiếng khẽ vang lên.

Chữ viết bắn vào trong trận pháp.

Nhất thời bạch sương trong trận càng ngày càng nồng đậm, cuồn cuộn lưu chuyển. Lúc này, trận pháp cuối cùng ở trong thời gian ngắn đã bị nàng cưỡng chế tăng lên tới cảnh giới có thể tước đoạt giác quan thứ sáu nhốt vào trong trận.

"Giác quan thứ sáu, tước đoạt."

Giọng nói tàn nhẫn giống như khối băng khó lường từ trong miệng của Thương Cảnh Không hét ra.

Nhìn thấy Lâm Bắc Thần trong trận pháp, thân hình bỗng nhiên khẽ run lên, sau đó có chút cứng ngắc.

Trên mặt của Thương Cảnh Không có chút tái nhợt, lộ ra một nụ cười.

Thành công rồi.

"Giác quan thứ sáu đều đã bị tước đoạt, ta xem ngươi làm sao lại tìm được 'khe hở' của trận pháp."

Nàng thở dài một hơi, lại lần nữa thôi động thần khí Phong Ngâm.

Thân đao sáng chói như bạc, phù văn thần đạo lít nha lít nhít lại lần nữa điên cuồng lấp lóe, lưỡi đao khẽ chấn động, chợt hóa thành một đạo điện quang, chém thẳng vào Lâm Bắc Thần.

"Truyền kỳ của Đại Ma Vương, kết thúc rồi."

"Kết thúc đi."

Nụ cười trên mặt của Thương Cảnh Không càng rõ ràng hơn.

...

"Kết thúc rồi."

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt của Phan Đa Tình lộ ra vẻ tiếc nuối: "Tên phế vật này, lại có thể chết trong tay của Thương Cảnh Không, đáng tiếc ta không thể chính tay giết chết hắn."

Dừng một chút, nụ cười trên mặt hắn lại trở nên âm lãnh.

"Nhưng mà, còn có người thân bằng hữu của hắn, ha ha, ta muốn đem từng người một chém giết trước thi thể của Kiếm Tiêu Dao, tiễn bọn hắn đi xuống đất đoàn tụ với hắn, chỉ có như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng ta."

...

"Kết thúc rồi."

Trong thần điện trung ương, Thương Chủ Thần cũng đưa ra kết luận.

Bị vây ở trong Loạn cảm giác ảo giác mê trận, lại bị phong bế lục cảm, đối mặt với Thương Cảnh Không tay nắm thần khí Phong Ngâm, bại cục của Kiếm Tiêu Dao đã định.

Trên lý luận mà nói, còn có một khả năng chuyển bại thành thắng cuối cùng.

Nhưng cũng chỉ là trên lý luận mà thôi.

...

"Kết thúc rồi."

Vô Cữu thần sư chậm rãi mở miệng.

Thần Thuật Sư và Thần Trận Sư nhất mạch đồng nguyên, hắn có thể nhìn ra, Lâm Bắc Thần lúc này đã biến thành dê đợi làm thịt trong trận pháp.

Lục cảm bị phong ấn che đậy, một phương pháp duy nhất sau cùng để phát giác đối thủ, chính là thần thức.

Nhưng mà Thương Cảnh Không tay cầm thần khí Phong Ngâm, lại tuyệt đối sẽ không lộ ra bất kỳ sơ hở nào để thần thức dao động đến—đây là một tu dưỡng cơ bản nhất của Thần Thuật Sư.

Trên mặt của lão thần sư Vô Cữu có một chút cười trên nỗi đau của người khác. Kiếm Tiêu Dao đã chết rồi, là chuyện mà hắn cầu còn không được.

Tất cả tâm tư của tiểu đồ đệ đều liên quan trên người của Kiếm Tiêu Dao, thái độ tu luyện cực kì không đứng đắn, nếu như Kiếm Tiêu Dao chết, có thể kích thích nàng toàn thân tâm đều đặt vào việc tu luyện Thần Thuật, vậy quả thực là tin tức vô cùng tốt.

...

"Miện hạ, Kiếm Tiêu Dao sắp chết rồi."

Thiếu nữ hắc bào chân trần đôi mắt sáng lóng lánh.

Trên mặt của Lam Chủ Thần mang một nụ cười thản nhiên, từ chối cho ý kiến. "Miện hạ cảm thấy Lâm Bắc Thần còn có cơ hội thắng không?"

Thiếu nữ hắc bào từ trong biểu cảm của Lam Chủ Thần nắm bắt được cái gì đó, hỏi dò.

"Có thể."

Lam Chủ Thần nhìn chằm chằm vào mặt kính hư không, nhìn không dời mắt.

...

...

Trong trận.

Lâm Bắc Thần chưa từng trải qua loại cảm giác này.

Hắn như thể quay về trong bào thai của mẹ vậy.

Không, thậm chí càng ‘hư vô’ hơn so với trong nước ối của bào thai mẹ. Không trên không dưới không trái không phải không cao không thấp... Không có thời gian.

Không có không gian.

Tất cả phương thức có thể cảm thức ngoại giới đều bị phong ấn tước đoạt.

Chỉ có một âm thanh vang lên rõ ràng trong đầu của hắn, tác dụng đến tâm linh. Là giọng nói của trợ lý giọng nói thông minh Tiểu Cơ.

"Cách mục tiêu vẫn còn mười mét, xuôi theo phương hướng trước mắt tiến lên một bước, sau đó rẽ phải một bước, lại tiến lên một bước..."