Đối với Lâm Bắc Thần, Bạch Tiểu Tiểu có thể nói là biết gì nói nấy.
Ngoại trừ bởi vì thật sự thích hắn thích đến tận xương tủy ra, cũng bởi vì Lâm Bắc Thần đã từng cứu được mệnh của nàng, cũng cứu được toàn bộ bộ lạc Bạch Nguyệt.
Người Bạch Nguyệt tộc ân oán rõ ràng.
Câu nói “Tích thủy chi ân lúc này lấy dũng tuyền tương báo” , đối với bọn hắn tới nói, tuyệt đối không phải chỉ là nói suông.
Nữ nhân Bạch Nguyệt tộc dám yêu dám hận.
Đối với người mình thích, tuyệt đối móc tim móc phổi để đáp lại.
Lâm Bắc Thần vuốt vuốt đầu thiếu nữ, rất chân thành nghĩ một lát, ngữ khí ôn hòa bắt đầu giải thích, nói: "Giải đấu Thần Tuyển lần này, vô cùng hỗn loạn, bầu không khí có gì đó không đúng, ta không muốn ngươi dự thi, là sợ ngươi xảy ra chuyện. . ."
"Ta biết."
Trong con ngươi trong veo của Bạch Tiểu Tiểu, có ánh sáng tựa như ánh sao, thản nhiên nói: "Đại ca ngươi đương nhiên là quan tâm ta, bảo ta bỏ thi đấu, không giống mấy tên ở ngoài viện kia, chẳng qua là vì lợi ích của mình, muốn gạt bỏ đá cản đường trong giải đấu Thần Tuyển, còn có thèm khát lực lượng của chiến sĩ Khư Giới ta. . . Một đám gia hỏa dối trá đáng ghét, nhìn thấy bọn hắn đã buồn nôn rồi."
Tiểu mỹ nữ da ngăm mặc dù thiếu kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, cũng không hiểu cách quan sát người khác, nhưng lại có một trái tim trong suốt như pha lê.
Cô ấy có thể chiến đấu với bản năng của trái tim một chiến binh thuần khiết trong một vùng đất hoang dã, để đánh giá cái thiện và cái ác nguyên thủy nhất trong con mắt của chính họ.
Lâm Bắc Thần lại sờ đầu nàng một cái.
"Ngươi yên tâm, người Bạch Nguyệt tộc cũng đều là bằng hữu của ta, cho nên bảo vật của Khư Giới nhất tộc, ta sẽ tận lực giúp ngươi tìm ra. . . Bất kể như thế nào, cuối cùng nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo."
"Ừm."
Bạch Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu: "Ta tin tưởng đại ca."
"Còn nữa, chuyện cũ giữa chúng ta, tạm thời đừng cho người khác biết." Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, lại nói: "Ta gần đây gây ra quá nhiều tai hoạ, gây thù hằn không ít, sợ sẽ liên lụy đến ngươi, ngươi cùng ba vị đồng tộc tiếp tục lưu lại trong khách sạn chờ đợi."
"Ừm."
Bạch Tiểu Tiểu tiếp tục gật đầu, nói: "Ta đều nghe theo đại ca."
Lâm Bắc Thần lại lấy ra một cái túi da thú bên trong đựng trăm viên Thần thạch, nói: "Đổi một gian phòng tốt một chút, thích ăn cái gì, thích mặc cái gì, đi mua đi, không cần không nỡ, ta hiện tại cũng có chút tiền, không đủ ta sẽ phái người tiếp tục đưa tới."
"Không."
Lần này, Bạch Tiểu Tiểu lại lắc đầu.
Chỉ nghe thấy thiếu nữ xinh đẹp da ngăm nghiêm túc nói: "Bạch Nguyệt bộ lạc đã nợ đại ca rất nhiều, ta không thể tiêu Thần thạch của đại ca nữa. . . Ta tới đây có một khoảng thời gian, đã biết rõ Thần thạch này trân quý cỡ nào, đừng nói là Bạch Nguyệt bộ lạc chúng ta, đến cả Khư Giới Thánh Điện, một năm cũng tích lũy cũng chỉ được mấy Thần thạch mà thôi."
Lâm Bắc Thần không muốn bị đẩy vòng vòng.
Hắn trực tiếp đem túi da đựng Thần thạch, nhét vào trong tay nàng, nói: "Tiểu nha đầu, khi ở Bạch Nguyệt giới, ngươi không phải vẫn luôn tự cho mình là nữ nhân của đại ca sao? Bây giờ tự nhiên lại trở nên dài dòng khách khí như vậy, ngươi đây là không xem đại ca là người một nhà ."
"Không không không, không phải. . ."
Bạch Tiểu Tiểu vội vàng giải thích, đầu lắc giống như là trống lúc lắc.
Lâm Bắc Thần nở nụ cười, nói: "Vậy bảo ngươi cầm lấy ngươi cứ cầm đi... Đúng rồi, cái nồi trong sân kia cũng là của các ngươi?"
Hắn lại lần nữa nói sang chuyện khác.
Bạch Tiểu Tiểu nắm chặt túi Thần thạch trong tay, vội vàng trả lời: "Đúng nha đúng nha, cái nồi kia có một tên, gọi là “Mai Rùa Hoàng Đỉnh”, là một trong bảo vật Khư Giới Chi Chủ ban cho ta, lúc chiến đấu cõng lên người, có thể coi như hộ giáp phòng thân, ngày thường còn có thể xem như là nồi nấu thịt, có khác tác dụng. . ."
Cõng lên người? Cõng nồi?
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm, dở khóc dở cười, nói: "Còn có tác dụng kỳ diệu gì?"
Bạch Tiểu Tiểu ưỡn ngực, giơ cánh tay ra, nói: "Ta tu luyện “Bạch Man Vương chân huyết công”, mỗi ngày mỗi đêm đều cần bổ xung lượng thịt lớn, sức ăn to lớn, thịt nấu ra từ “Mai Rùa Hoàng Đỉnh”, ăn một miếng bù đắp được cái nồi thịt một trăm miếng, vừa hay có thể để cho ta ăn no."
A?
Nói như vậy, thật sự chính là một bảo bối.
Chỉ là chữ 'Cõng nồi' này, thật sự là không quá may mắn.
Huống chi trong tên của cái “ Nồi”, còn có hai chữ “Mai rùa”, sợ không phải dùng mai rùa luyện chế mà thành?
Một thiếu nữ xinh đẹp da ngăm, vác trên lưng cái mai rùa rốt cuộc là chuyện gì?
Đầu óc Khư Giới Chi Chủ có vấn đề đi.
Lâm Bắc Thần trong lòng chửi bậy.
Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy hắn đang suy nghĩ gì đó, lập tức liền nói: "Đại ca, nếu như ngươi thích cái nồi kia, ta tặng cho ngươi cõng."
"Ây. . ."
Lâm Bắc Thần liên tục khoát tay, nói: "Không cần nha."
Hắn thật sự bị thiếu nữ da ngăm này làm cho cảm động.
Phảng phất chỉ cần là đồ hắn muốn, chỉ cần nàng có, nàng đều sẽ không chút do dự cho hắn.
"Đúng rồi, cho dù từ bỏ thi đấu, cũng không thể tuỳ tiện chủ động nói ra miệng, ta có một biện pháp, có thể khiến ngươi kiếm lời lớn."
Lâm Bắc Thần con ngươi đảo một vòng, trong đầu xuất hiện một chủ ý thất đức.