Bà hiện tại thật sự đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.
Trước kia luôn cảm thấy Giang gia cao cao tại thượng, ai biết một trận giải đấu Thần Tuyển, liền có thể khiến cục diện vốn cho rằng dầu sôi lửa bỏng, tình hình ngày một xấu đi chứ?
Quay đầu nhìn về quá khứ, Giang phu nhân mới phát hiện sự ngu xuẩn của mình.
Sự sủng ái đối với tiểu nữ nhi, sự bất mãn đối với trượng phu, sự chỉ trích đối với đại nữ nhi... Tất cả mọi người đều đang cực khổ chống đỡ cái nhà này, bà lại một mực gây ra phiền phức, trêu chọc tai họa.
"Phu nhân, nàng yên tâm, Giang gia chúng ta nhất định sẽ lại lần nữa quật khởi." Giang Cửu Hạc nắm chặt lấy tay của thê tử, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay, nói: "Lần này, ta mời Thương Chủ Thần xuất thủ, nhìn thì có vẻ đã bỏ ra một cái giá thê thảm, thực ra lại bảo vệ được tài phú và nội tình lớn nhất của Giang gia ta, hơn nữa còn có thể mượn cơ hội vứt bỏ những mạch nhánh cùng phụ thuộc này, nhẹ nhàng lên đường... Đối với chúng ta mà nói, ngược lại là một cơ hội rất tốt phá rồi lại lập." Giang phu nhân nói: "Ngươi nói là... Tiểu Bạch?"
"Không sai."
Giang Cửu Hạc đột nhiên hào khí dâng trào, nói: "Tiểu Bạch thiên phú mạnh mẽ, là người mạnh nhất Giang gia từ trước tới nay, chỉ cần nó chống đỡ qua cửa ải này, tiến thêm một bước, đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể ngóc đầu trở lại."
"Nhưng mà, thương thế của Tiểu Bạch..."
Giang phu nhân lo lắng vô cùng.
Giang Cửu Hạc nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nói: "Phải tin tưởng Tiểu Bạch, bất luận là thiên phú, hay là tâm trí, nàng đều là thiên tài chân chính."
...
...
Dinh thự Tiểu Phù Sơn.
Lại đến thời gian tu luyện, Thanh Lôi cũng không ở đây.
Mấy đại nam nhân vui chơi giải trí, rất náo nhiệt.
"Cái gì?"
Tiềm Long kinh hô nói: "Lão đại, ngươi nói là Sắc Vi Chi Quang Giang Nhược Bạch kia không hề chiến tử?"
"Ừm, nàng đã bị trọng thương, bị một đạo thần quang truyền tống rời đi."
Lâm Bắc Thần nói: "Trần chiến đấu kia, tự động phán định là ta thắng... Ta cũng rất tò mò, không phải nói giải đấu Thần Tuyển, đều là phải phân sinh tử sao? Tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy?"
Tiềm Long nói: "Chỉ có sự tồn tại cấp chủ thần của Đại Hoang thần tộc xuất thủ, mới có thể ở trên cây cầu viễn cổ Hào Khốc Thâm Uyên cứu được tuyển thủ... Chỉ là không biết, lần này là vị Chủ Thần nào xuất thủ."
"Haizz, việc này đơn giản, hỏi thăm một chút là biết ngay mà."
Mộc Lâm Sâm lập tức phát động quan hệ gia tộc của mình.
Một lát sau liền biết được đáp án.
"Là Thương Chủ Thần."
Mộc Lâm Sâm đưa ra đáp án, nói: "Là gia chủ của Giang gia Giang Cửu Hạc, cung phụng hai phần ba gia tài sản nghiệp cho Thương Chủ Thần, còn có tài nguyên mang tính độc chiếm Sắc Vi Thần Chủng mà Giang gia dựa vào để sinh tồn, mới được Thương Chủ Thần xuất thủ."
Tiềm Long ngẩn ngơ: "Nói như vậy, Giang gia há chẳng phải là xong rồi sao?"
"Bề ngoài mà nói, quả thật là như vậy."
Quan Nhược Phi nói: "Nhưng dùng những tư nguyên này đổi lấy mạng của Giang Nhược Bạch, cũng không thể nói là vụ làm ăn lỗ vốn hoàn toàn, các ngươi quên rồi à, Giang Nhược Bạch đã từng là đệ nhất thần chiến sĩ của Thần giới, hơn nữa nàng chẳng qua mới hai mươi tuổi."
Thạch Cảm Đương cười nói: "Vậy thì thế nào, không phải vẫn bị lão đại đánh bại sao? Nếu như luận ngốc..."
Lâm Bắc Thần phát ra một ánh mắt giết người.
Thạch Cảm Đương lập tức thu lại lời muốn nói.
Lâm Bắc Thần mở điện thoại ra, nhấp vào 'điểm phát WIFI'.
Vừa tìm kiếm, đầu tiên liền nhìn thấy Tiềm Long giá trị tín hiệu full năm ô.
Sau đó nhìn thấy Mộc Lâm Sâm, Thạch Cảm Đương, Quan Nhược Phi cùng Lư Băng Ổn, vậy mà cũng đều thăng cấp trở thành giá trị tín hiệu năm ô.
Xem ra chuyến đi đến đường hầm dưới đất hôm nay, đã khiến mấy tên hoàn khố này, quả nhiên là hoàn toàn phục rồi, đã tiến nhập vào phạm trù có thể tín nhiệm.
"Tiểu Long Long, ngươi tranh thủ thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất, xuất thủ với thi hài và thú nguyên của Nham Lang Chi Vương kia, không cần giá trị tín ngưỡng, toàn bộ đều đổi thành Thần thạch."
Lâm Bắc Thần dặn dò.
"Được rồi, lão đại, ta làm việc, ngươi yên tâm."
Tiềm Long vô cùng tự tin vỗ ngực nói.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, lại nói: "Còn có thi hài khác của Nham Lang nhất tộc, cùng với tất cả thú nguyên và thi hài của ma thú cao cấp mà ta đã săn được trong khoảng thời gian này, đều phải nhanh chóng xuất thủ, toàn bộ đều đổi thành Thần thạch."
Quan Nhược Phi rất có đầu óc kinh tế, mơ hồ đoán được ý tứ của Lâm Bắc Thần, nói: "Lão đại, ý của ngươi là, bởi vì câu ngừng cung cấp kia của Khoáng Thạch Chi Chủ hôm nay, Thần thạch của Thần giới sắp hụt rồi?"
Lâm Bắc Thần gật gật đầu, nói: "Chỉ là một dự cảm như vậy, nếu như Khoáng Thạch Chi Chủ thật sự dám ở dưới áp lực của Đại Hoang Thần Tộc kiên trì ngừng cung cấp, vậy Thần thạch trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ hụt một đợt."
Đây chỉ là một suy đoán.
Không biết tại sao, Lâm Bắc Thần luôn có một loại cảm giác—
Thần giới hình như sắp loạn rồi.
Sau khi thương nghị một phen, đám người Lư Băng Ổn cùng Tiềm Long rời đi.
"Sở đại ca, Đái đại ca, trước tiên các ngươi cứ tĩnh dưỡng đã, chờ qua mấy ngày, sóng gió qua đi, năm huynh đệ chúng ta, dẫn các ngươi đi Thần Luyến Cư thư giãn một chút, ta mời khách." Lư Băng Ổn là một tên cặn bã nhất trong ngũ đại hoàn khố, trước khi rời đi nhiệt tình biểu thị, muốn dẫn Sở Ngân và Đái Tử Thuần đi trải sự đời.