Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1917: Không tốt




Vân Anh thần rống to nói: "Kiếm Tiêu Dao, ngươi đừng khinh người quá đáng. . . Dung Nham Cự Nhân, đi ra giết cho ta,."

Hai tay hắn nhấn trên mặt đất một cái.

Mảng lớn thần lực phù lục chi quang lấp lóe phóng ra.

Nhìn thấy trên mặt đất từng khối khoáng thạch to lớn chen chúc tụ lại với nhau, tựa như đột nhiên sống lại, trong nháy mắt tổ hợp thành một người khoáng thạch khổng lồ cao hai mươi mét, toàn thân lóe ra khí tức thần lực nguy hiểm, bỗng nhiên vọt tới trước, giống như núi cao, hướng phía Lâm Bắc Thần phi tới.

Đại chiêu Thạch Đầu Nhân?

Lâm Bắc Thần quyền kình hóa kiếm khí, quét qua. Rầm rầm rầm.

Dung Nham Cự Nhân trong nháy mắt bị đánh tan.

Lâm Bắc Thần người kiếm hợp nhất, Ảnh Đột Trảm trong nháy mắt phá vỡ tất cả phòng ngự của Vân Anh thần, trước khi xâm nhập thân thể, giơ tay một tia ngân quang, thi triển kiếm nhất kiếm nhị.

Kiếm quang sinh diệt.

Thân hình Lâm Bắc Thần cầm Đại Ngân Kiếm đã vượt qua tất cả, đuổi theo hướng về phía đám người Sở Ngân.

Thân hình Vân Anh thần cứng ngắc tại chỗ.

"Ôi ôi. . ."

Bên trong cổ họng của hắn, phát ra thanh âm gào thét trầm thấp như dã thú. Hai tay hắn che vị trí yết hầu cùng trái tim mình.

Máu tươi như nham thạch, theo khe hở phun ra.

"Được. . . Gan, thật sự dám. . . Dám giết ta?"

Thân hình Vân Anh thần lảo đảo lắc lư ngã nhào về phía trước.

Bóng ma tử vong chưa bao giờ tới.

Vân Anh thần cảm giác được một cách rõ ràng, bản thân mình sẽ chết.

Hắn không dám tin.

Bản thân bản thể Vân Anh, cứng cỏi vô song, lại bị trực tiếp đâm xuyên thủng.

Trong tay Kiếm Tiêu Dao, ngoại trừ Hoang Thần Quyền Sáo cùng Bất Hủ Chi Khôi ra, còn có thần khí khác?

Máu tươi như nham thạch không ngừng phun ra. . . Ý thức Vân Anh thần dần dần mơ hồ.

Đúng lúc này, xuất hiện dị biến.

Bên cạnh một khối nhan thạch cao hơn mười mét, đột nhiên răng rắc răng rắc vỡ vụn, từ trong đó chui ra một pho tượng nam tử hình người không có mặt, cao khoảng hai mét, một tay đặt ở trên vai Vân Anh thần.

Trong nháy mắt thần lực mạnh mẽ vô song phun trào.

Vân Anh thần vốn đã chết mất đi sự sống, tựa như dòng suối chảy ngược, một lần nữa vào trong cơ thể.

"A. . ."

Vân Anh thần há mồm thở dốc.

Hắn trước tiên quay người quỳ lạy, nói: "Tiểu thần tham kiến miện hạ."

"Ừm."

Nham thạch nam tử không có mặt nhẹ nhàng hừ một cái.

Trong hầm mỏ khổng lồ và vô biên, âm thanh như vậy dường như vang vọng, tiếng vang vô tận.

Vân Anh thần toàn thân run rẩy, quỳ xuống đất không dám nói gì.

Bởi vì xuất hiện trước mặt hắn, chính là Khoáng Thạch Chi Chủ một trong thất đại chủ chiến Thần Linh Thần Giới.

Pho tượng nham thạch nam tử không có mặt, chính là một trong cách thể hiện hình tượng của Khoáng Thạch Chi Chủ từ trước đến nay.

Trong con ngươi nham thạch của hắn, giống như quặng mỏ tăm tối sâu không thấy đáy, lóe ra ánh sáng nhạt xa xôi, tựa như có thể vượt qua tất cả dãy núi cùng khe suối, nhìn thấy tất cả kẻ địch đang chạy trốn nơi xa.

"Ở lại đây đi."

Khoáng Thạch Chi Chủ chậm rãi nói.

...

Bên ngoài mấy chục dặm.

Tám bóng người đang điên cuồng chạy ra.

Vô số bóng nhân hung hãn không sợ chết xông lên ngăn cản.

"Ai cản ta thì phải chết."

Lâm Bắc Thần trong tay cầm Đại Ngân Kiếm, nay đã đổi thành Hỏa Chi Nhiệt Tình.

Đại Ngân Kiếm lần trước chiến đấu ác liệt cùng Phan Đa Tình mẻ một vết lớn, còn chưa khôi phục, nhưng sắc bén không giảm, cho nên có thể đâm xuyên qua lớp phòng ngự của Vân Anh thần.

Bất quá, đối phó với đám tạp nham trước mắt này, dùng Hỏa Chi Nhiệt Tình dư sức. Lâm Bắc Thần cũng không muốn bại lộ Đại Ngân Kiếm quá nhiều.

Bởi vì thanh kiếm này độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về chính hắn.

Lúc trước sự tích đại sư Thẩm Tiêu Ngôn chế tạo Đại Ngân Kiếm cho hắn, cũng đã truyền khắp đại lục hạ giới, Thần Giới tự có phương thức giao tiếp với hạ giới, vạn nhất biết được sự tồn tại của thanh kiếm này, sẽ có thể suy đoán ra thân phận “Khách lén qua sông” của hắn.

Mà Hỏa Chi Nhiệt Tình thì là đồ hắn ăn cắp, ở hạ giới rất ít sử dụng, tỉ lệ nguy hiểm bị bại lộ giảm xuống rất nhiều.

Hưu hưu hưu.

Kiếm Quang Sinh Diệt.

Thần chiến sĩ Vân Anh thần hệ từng người từng người xông lên, giống như gặt lúa vậy. Thời khắc mấu chốt, Lâm Bắc Thần cũng tuyệt đối lòng dạ đàn bà.

Mấy người Lư Băng Ổn, Tiềm Long, mang Đới Tử Thuần theo sát phía sau.

Sở Ngân thực lực siêu tuyệt, tự mình có thể hành động.

Lên lên lên.

Chỉ cần xông ra khỏi đường hầm này, thì sẽ an toàn.

"Ngay phía trước, rất nhanh tới cửa ra vào rồi."

Tiềm Long lớn tiếng nói.

Mấy hoàn khố chỉ cảm thấy khắp người huyết dịch cũng đang sôi trào.

Trước kia bắt nạt nam nữ bên trong tòa thần thành ăn cơm không trả tiền, thật sự là chơi chán rồi, loại cảm giác giương oai trên địa bàn của Thần Linh khác, thật sự là quá kích thích đi.

Lâm Bắc Thần cũng thở dài một hơi.

Giết một vị Thần Linh, truyền đi, sợ rằng cùng gây nên đại sự đi?

Thực sự không được, thì đi tìm Quắc Chủ Thần tị nạn.

Vị Chủ Thần Đại Hoang thần tộc này, “đầu tư” trên người mình nhiều như vậy, bỏ hết cả tiền vốn ra, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc không quan tâm đi.

Đột nhiên, trong lòng Lâm Bắc Thần dâng lên một tia cảnh giác.

"Ở lại đây đi."

Một giọng nói to lớn âm vang vang lên, quanh quẩn trong đường hầm hắc ám cùng khe rãnh vực sâu, tạo thành cộng hưởng cùng đáp lại giữ khe rãnh đường hầm, chấn động đến đám người không khỏi một trận ù tai hoa mắt.

Uy thế khủng bố tràn ra bốn phương tám hướng.

"Không tốt. . ."

"Không đúng."

"Chỗ nào không tốt?"

"Ta cũng không biết. . ."

"Tóm lại hình như rất không ổn."

Ngũ đại hoàn khố tâm thần cuồng loạn, một bên chạy trốn, một bên nói chuyện với nhau.