Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1908: Săn đón Tội Đồ




"Tuân mệnh, Ngô Thần."

Tiết Linh là mỹ nhân cực kì xuất sắc, cũng là Thần Thuật sư cường đại, đồng thời còn là thuộc hạ âm thầm dưới trướng của Vân Anh Thần được người đời biết đến với cái tên “Phù Đệ Ma”.

Đệ đệ của nàng tên là Tiết Vũ.

Chết ở trong đại yến Già Thiên.

Chết ở trong tay Đại Ma Vương Kiếm Tiêu Dao.

Mà nguyên nhân là bởi vì đánh Tội Đồ.

Nàng quay người rời đi trên vách đá thần điện, đi tới phía dưới quảng trường vách tường bao phủ thần quang trận pháp màu trắng.

Trên quảng trường, có các đại biểu đến từ những thế lực thần tộc khác nhau.

Gần đây khoảng thời gian này, dưới sự quật khởi không ngừng của Tội Đồ, khắp nơi cũng không khỏi động tâm.

Dù sao việc mua bán nô lệ là chuyện hết sức bình thường ở Thần Giới.

Tội Đồ làm tội dân nô lệ, cùng những người dự thi khác không giống, là một hàng hóa có thể chảy vào thị trường, bởi vậy rất nhiều thế lực thần tộc, đều muốn thử mua Tội Đồ vào tay.

Mơ hồ tương đương với khách đầu tư.

Những đại diện này ý đồ đến chính là như thế.

"Rất xin lỗi, Ngô Thần cũng không có dự định bán Tội Đồ, các vị mời quay về đi." Khuôn mặt Tiết Linh mỉm cười, cực kỳ khách khí nói.

Nàng có một cặp mắt đào hoa ma mị đa tình, lúc nói chuyện, vừa mở miệng nói mang ba phần ý cười, khiến rất nhiều người đều kìm lòng không được sinh ra cảm giác tín nhiệm, không cách nào phát cáu với nàng.

Nghe được câu trả lời như vậy, một số đại diện đã nhìn rõ tình hình, “Cây rụng tiền” này Vân Anh Thần sẽ không chuyển nhượng, phía sau hắn còn có một vị Khoáng Thạch Chi Chủ có chút cường thế, không thể cướp đoạt, cũng liền gật gật đầu, quay người rời đi.

Còn có một số người chưa từ bỏ ý định, dây dưa hỏi giá, không ngừng mà nâng giá lên.

Nhưng Tiết Linh ứng phó rất tự nhiên, cự tuyệt người một, cũng không làm cho đối phương cảm thấy xấu hổ, sinh ra tức giận.

"Tiết tỷ tỷ, đã quyết định không bán Tội Đồ ra bên ngoài, vậy có thể cho chúng ta gặp một lần hắn được hay không, ta nhận sự ủy thác của một vị bằng hữu muốn hỏi hắn mấy câu."

Tiềm Long cười ha ha nói.

"Đúng nha, Tiết tỷ tỷ, chúng ta cũng không làm ngươi khó xử, có thể ra giá." Lư Băng Ổn nói tiếp.

Nghe đồn Vân Anh Thần xem tài như mạng, rất nhiều chuyện chỉ cần đưa tiền liền có thể làm được.

"Vị bằng hữu này của các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Tiết Linh cười nhẹ hỏi.

"Chính là vị lão đại ta mới nhận gần đây."

Lư Băng Ổn rất hả hê mà nói: "Nói ra tên của hắn, ngươi cũng biết." "Ồ?"

Tiết Linh cười nhẹ nhàng thuận miệng hỏi: "Ta còn thực sự không biết, đường đường là Lư gia đại thiếu, vậy mà cũng nhận người khác làm đại ca, rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

"Chính là người đang quật khởi trong giải đấu Thần Tuyển đệ nhất Đại Ma Vương."

Vẻ mặt Lư Băng Ổn khoe khoang nói: "Không chỉ có ta, còn có tiểu Mộc Đầu, tiểu Long Nhi, lão Thạch Đầu cùng tiểu Phi Phi, đều đã nhận hắn làm lão đại rồi."

Mộc Lâm Sâm, Tiềm Long, Thạch Cảm Đương cùng Quan Nhược Phi cũng đều gật đầu.

Tiết Linh trong lòng khẽ chấn động. Lại là hắn?

Hung thủ giết chết đệ đệ.

Nhưng nét mặt của nàng không có chút biến hóa nào, vẫn như cũ cười nói: "Hóa ra là nhân vật lớn như vậy, khó trách có thể làm cho mấy vị đại thiếu nổi tiếng khắp Thần Giới, cũng tâm phục khẩu phục. . . Đã như vậy, nể mặt mũi vị này đưa ta 100 Thần thạch là được, ta có thể để người mang các ngươi đi trước."

"Vậy đa tạ Tiết tỷ tỷ."

Lư Băng Ổn bắt một làn gió thơm trên người Tiết Linh, động tác khoa trương tiến đến lấy mũi hít hà, nói: "A, mùi thơm mê người này không hổ là đệ nhất mỹ nhân dưới mỏ. . . Tiết tỷ tỷ, tiểu đệ gần đây có chút việc, hẹn ngày khác cùng đi đi săn ở Ma Uyên có được không?"

Tiết Linh eo nhỏ nhắn vặn vẹo, quay người rời đi: "Được, vậy ta chờ Lư công tử nha. . . Ta còn có chuyện quan trọng khác phải làm, Đông Tiện, ngươi đưa mấy vị khách quý đi gặp Tội Đồ."

Người tên là Đông Tiện, là một vị thần chiến sĩ tuổi trẻ tướng mạo lanh lợi, cúi đầu thấp, thân mặc áo lót hắc giáp cùng quần dài, cõng ở sau lưng một chiến búa cán dài, chắc nịch mà cường tráng.

"Mấy vị, xin mời đi theo ta."

Hắn ở phía trước dẫn đường.

Lư Băng Ổn cười hắc hắc, quay người lại giật nảy mình.

Mấy người Mộc Lâm Sâm đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn chằm chặp.

"Phi, trêu hoa nghẹo nguyệt, nam nhân cạn bã thối tha, không biết xấu hổ."

Mấy người trăm miệng một lời mắng hắn.

Lư Băng Ổn mặt mo đỏ ửng, trong lòng tự nhủ bản thân vừa rồi thật sự có chút càn rỡ, đang muốn giải thích một chút. . .

"Công bằng cạnh tranh."

"Cạnh tranh cái rắm, ta sớm đã có ý với Tiết Linh thần sư."

"Ta ngay cả tên con của chúng ta cũng đã nghĩ kỹ."

Mấy nam nhân cạn bã tranh giành nhau rùm beng cả lên.

Sắc mặt Lư Băng Ổn tối sầm: "Đều là hoàn khố, đừng chó chê mèo lắm lông. . ."

Sau một nén nhang.

Dưới sự dẫn dắt của Đông Tiện, mấy người đi tới chỗ sâu trong đường hầm, một vách tường trong trong mỏ.

Lỗ thủng lít nha lít nhít tựa như tổ ong.

Chúng đều là nơi ở của những nô lệ khai thác mỏ.

Dưới chân tường mỏ có một khoảng sân tương đối rộng rãi, trong sân sau hàng rào tường đá thấp trồng một số loại thảo mộc, nước suối núi tích tắc từ trên cao chảy xuống được đựng trong cối đá khổng lồ. . .

"Chính là chỗ này."

Đông Tiện nói: "Tội Đồ ở ngay bên trong, còn có một tên phế nhân, là đồng bọn của Tội Đồ."