Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1881: Đây chính là những việc mà mọi người đã trải qua sao?




Hắn cũng không phải là tuyển thủ dự thi, mà là sủng thần của Vân Anh Thần, không cần e ngại cái gọi là Đại Ma Vương— càng huống hồ Đại Ma Vương này trông có vẻ chẳng mấy chốc nữa sẽ bị Phan Đa Tình giẫm dưới lòng bàn chân, trở thành trò hề. "Ngươi còn dám mạnh miệng?"

Thân hình của Lâm Bắc Thần khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tiết Vũ.

Ba~.

Đưa tay cho một bạt tai.

Thân hình mập lùn của Tiết Vũ biến thành con quay béo ngay tại chỗ.

Ba ba ba.

Dưới mấy cái tát của Lâm Bắc Thần, khuôn mặt của Tiết Vũ lập tức sưng giống như đầu heo.

Trước tiên mượn cái cớ, thu dọn tên bí đao mập lùn sớm đã thấy ngứa mắt này một trận, hả giận thoải mái rồi nói.

Tiết Vũ oán hận nhìn Lâm Bắc Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi lại dám đánh ta? Cái tên quyến tộc thấp hèn của Kiếm Chi Chủ Quân này, ngay cả sâu kiến cũng không bằng, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"

"Ngươi dám chửi bới Kiếm Chi Chủ Quân vĩ đại?"

Lâm Bắc Thần nổi giận, nhảy dựng lên cho một quyền nện xuống: "Chết cho lão tử." Phốc phốc.

Đầu của tên bí đao mập lùn Tiết Vũ trực tiếp bị nện vào trong lồng ngực.

Chất lỏng màu đỏ tươi nhàn nhạt từ trong xương cổ bị bẻ gãy phun ra ngoài.

Ầm.

Thi thể của tên mập lùn ngã xuống nằm sấp giữa đường.

Tất cả tiếng ồn ào đều biến mất.

"A... Ta thấy sảng khoái rồi."

Trên bàn tay của Lâm Bắc Thần oanh một tiếng bốc cháy lên một đám lửa, thanh trừ tất cả vết máu.

Sau khi đánh chết một tên khốn không có nhân tính, tâm trạng của hắn lập tức liền thoải mái hơn rất nhiều.

Mà toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối, tội đồ đều đứng bình tĩnh ở một bên, không có bất kỳ động tác gì.

Minh Nhược đại thần ngồi trên thần tọa cao cao, cũng không có có bất kỳ biểu hiện gì. Ngược lại là những người khác trong đại điện, cũng từng trận tê cả da đầu.

Kiếm Tiêu Dao này đoán chừng là mắt thấy ước hẹn cá cược sắp thua, liền giận lây sang Tiết Vũ, trực tiếp đánh giết vị sủng thần của Vân Anh Thần này, cái danh Đại Ma Vương, danh bất hư truyền, đúng là một kẻ tàn nhẫn.

Nhưng mà phiền phức sau đó cũng sẽ không thiếu.

"Ngươi không cần trì hoãn thời gian."

Phan Đa Tình nắm lấy cơ hội, tận dụng mọi thứ mà chế giễu, hắn cười lạnh nói: "Tự biết tất thua, lại giận lây sang người khác... Ha ha, đây chính là cái gọi là lề lối của ngươi à? Thật sự là một tên nực cười đáng thương."

Lâm Bắc Thần liếc nhìn hắn một cái, đi về phía Công Bình Chi Tháp.

Trước tiên thử một lần rồi nói.

Sợ cái**.

Khóe miệng của Phan Đa Tình hiện ra đường cong đắc ý, đột nhiên lại nói: "Nếu như ngươi chủ động nhận thua, ta có thể tha cho ngươi một mạng, không cần thừa nhận bản thân là não tàn cũng được."

Đám người nghe vậy đều kinh ngạc.

Khoan dung đại lượng?

Đây không phải là phong cách của Phan Đa Tình.

Nhưng có mấy người, lại ngay lập tức hiểu được dụng ý của Phan Đa Tình.

Nhìn thì có vẻ là tha cho Kiếm Tiêu Dao một mạng, nhưng trên thực tế lại càng thâm độc hơn.

Dưới tiền đề nắm vững thắng lợi, cái gọi là 'Tha cho ngươi một mạng', thật ra là sự làm nhục càng đáng sợ hơn.

Cái gọi là 'Thần tâm chủng ma', chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Nếu như Kiếm Tiêu Dao thật sự nhận thua, vậy thì hắn thật sự sẽ triệt để trở thành một trò cười, bị đóng đinh trên trụ sỉ nhục, cả đời này đều không có bất kỳ cơ hội nào rửa sạch sự sỉ nhục này.

Bước chân của Lâm Bắc Thần liền chậm lại.

"Ngươi không phải là hỏi ta, cái gì là tuyệt vọng sao?"

Hắn cũng không thèm quay đầu lại nói: "Phan Đa Tình, ngươi sẽ biết thôi."

Nói xong, đã đến trước Công Bình Chi Tháp.

Một luồng khói mờ mịt màu đỏ tối từ trong thân tháp bắn ra, bao phủ Lâm Bắc Thần, lôi kéo vào trong tháp.

...

"Hả? Đây chính là trong thân tháp? Quả nhiên là một tiểu thế giới không gian."

Bốn bề là hư không vô tận.

Không phân cao thấp, không có Đông Nam Tây Bắc.

Từng điểm sáng màu đỏ lấp loé, giống như ngôi sao màu đỏ xa xôi.

Ngoài trăm mét, giống như một ngọn núi lớn nằm ngang trong hư không chính là hình chiếu khổng lồ của Bất Hủ Chi Khôi.

"Khí tức của hình chiếu mũ sắt này, dường như là có chút quen thuộc..."

Lâm Bắc Thần sinh ra một loại cảm giác cực kỳ hoang đường—

Khí tức mà hình chiếu của Bất Hủ Chi Khôi này toát ra, rất tương tự với khí tức của Hoang Thần Quyền Sáo mà mình có được từ chỗ của Quắc Chủ Thần trước đó. Không, thậm chí không thể dùng từ 'Tương tự' này.

Quả thực có thể nói là giống nhau như đúc.

Thật sự có chuyện như vậy?

Không lẽ là ảo giác?

Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện, đó vốn không phải là ảo giác.

Bởi vì nháy mắt sau đó, hình chiếu to lớn của Bất Hủ Chi Khôi, lại nhanh chóng thu nhỏ, sau đó phát ra sự chấn động vô cùng thân thiết, giống như một đứa trẻ nhìn thấy ba ba ruột vậy, vạch ra một đường vòng cung ưu mỹ ở trong hư không, trực tiếp 'Hoan hô' rồi lao về phía Lâm Bắc Thần.

"A, cái này..."

Lâm Bắc Thần theo bản năng đưa tay ra.

Hình chiếu của Bất Hủ Chi Khôi liền xuất hiện ở trong tay...

Thậm chí còn vui sướng lăn lộn trong ngực của Lâm Bắc Thần.

Chờ đã?

Hình như không phải là hình chiếu?

Có xúc cảm rõ ràng.

Sờ lên là thật.

Ấy?

Hình như là Bất Hủ Chi Khôi thực sự đã đến trong vòng tay của mình. Đây chính là quá trình kiểm tra 'Độ phù hợp' sao?

Trước đó mỗi người tiến vào nơi này, đều phải trải qua quá trình tương đồng sao? Rất quỷ dị.

"Đúng rồi, sao không thấy hình chiếu của bí sách Đại Hoang Tinh Vẫn?"

Lâm Bắc Thần theo bản năng dò xét tìm kiếm trong hư không tứ phía.

Sau đó, hắn đột nhiên nhìn thấy, bên ngoài bản thân khoảng mười mét, trong hư không một cọng lông nổi lơ lửng.

Một cọng lông cong xoắn, màu đen, một đầu cực kỳ to một đầu khác rất nhỏ.

Dài khoảng một ngón tay.

"Chậc...cọng lông này."

Lâm Bắc Thần cảm thấy rất kỳ quái: "Đây cũng là một trong những công cụ dùng để kiểm tra 'Độ phù hợp' sao? Nhưng mà, trông có vẻ như không đúng quy cách."