“Chuyện của ngươi cũng nhiều quá.”
Lâm Bắc Thần nhịn không được liền nói: “Ngươi nói đi.”
Rốt cuộc là chuyện của ai nhiều?
Phan Đa Tình hít sâu một hơi, không để cho mình bạo phát.
“Nếu ngươi không có thần thạch, thật ra cũng rất đơn giản. Ngươi thua, ngươi thừa nhận trước mặt mọi người ngươi là một tên não tàn, có được hay không?”
Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Gương mặt Lâm Bắc Thần ngưng lại.
Mẹ kiếp.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Hắn vỗ đùi, muốn đồng ý ngay tại chỗ.
Kết quả, Hương Nhan tế tư bên cạnh lại hừ một tiếng.
Cảm nhận được bắp đùi truyền đến cảm giác tê dại, nữ Tế ti xinh đẹp có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Bắc Thần. Tại sao hắn lại vỗ đùi của nàng chứ?
“A, xin lỗi, thói quen, thói quen.”
Lâm Bắc Thần vội vàng nói câu xin lỗi.
Tại sao hắn lại không quản được tay của mình chứ?
“Không nên đồng ý.”
Hương Nhan tế tư rất nhanh không để ý đến những chuyện không quan trọng này, nhẹ nhàng kéo áo bào của mình phủ lên trên đùi, đưa ra đề nghị: “Hắn muốn dùng phương thức này đả kích ý chí của ngươi, làm xấu uy danh của ngươi. Điều này còn có giá trị hơn mười ngàn thần thạch rất nhiều.”
Lâm Bắc Thần kinh ngạc nhìn Hương Nhan tế tư: “Trong mắt của ngươi, ta rất có uy vọng sao?”
Tại sao ta lại không biết vấn đề này?
Hương Nhan tế tư bị hỏi, cũng không biết trả lời như thế nào.
“Câm điếc ca ca, uy danh Đại ma vương rất hiển hách.”
Hàn Lạc Tuyết không để mất cơ hội, lập tức xen vào.
Lâm Bắc Thần mỉm cười nhìn Hàn Lạc Tuyết.
Sau đó, hắn vỗ bàn một cái, oán giận nhìn Phan Đa Tình: “Ta chỉ muốn đánh cược tiền với ngươi, ngươi lại dụng tâm hiểm ác, muốn phá hỏng ý chí võ đạo và uy vọng của ta. Quả thật dụng tâm quá ác. Tất cả mọi người đều tu luyện thần võ đạo, chẳng lẽ đều không biết rõ tầm quan trọng của ý chí và uy vọng sao? Con người của ta, quý trọng nhất chính là lông vũ, xem uy vọng giống như sinh mệnh…”
Phan Đa Tình tức giận trừng mắt nhìn Hương Nhan tế tư làm hỏng chuyện tốt của mình, sau đó quay sang nhìn Lâm Bắc Thần: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Lâm Bắc Thần nói: “Tăng thêm tiền.”
Phan Đa Tình: “…”
Mọi người: “…”
“Tăng thêm bao nhiêu?” Phan Đa Tình hỏi.
Nếu không phải vì kế hoạch, hắn sẽ không nhịn Lâm Bắc Thần.
“Thêm… một ngàn?”
Lâm Bắc Thần thử dò xét.
“Được, thành giao.”
Phan Đa Tình không không chút nghĩ ngợi, đồng ý ngay tại chỗ.
Mẹ kiếp, qua loa quá.
Trong nháy mắt, Lâm Bắc Thần hối hận vì đã không tăng thêm nhiều.
Mọi người đứng ngoài quan sát, nghe đến đó, rốt cuộc đều thở phào nhẹ nhõm.
Vụ đánh cược cuối cùng cũng đã được định.
Mặc dù Phan Đa Tình vẫn luôn hùng hổ dọa người, nhưng rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, nhưng vì sao hắn lại có cảm giác đánh cược vất vả như vậy khiến người ta nhịn không được có chút đồng tình với hắn?
“Ngươi đã ký kết khế ước, không được đổi ý.”
Phan Đa Tình sợ Lâm Bắc Thần đổi ý, trực tiếp yêu cầu ký kết khế ước thần thánh.
“Được.”
Lâm Bắc Thần không quan trọng.
Mấy chuyện tốt như vậy, hắn cũng sợ Phan Đa Tình đổi ý.
Rất nhanh, khế ước thần thánh được ký kết tượng trưng cho thần linh chứng kiến.
Phan Đa Tình có lòng tin tuyệt đối nắm chắc thắng lợi trong tay: “Ngươi chẳng mấy chốc sẽ hiểu ra cái gì gọi là tuyệt vọng.”
Nói xong, hắn sải bước bước đến Thiên Bình Chi Tháp.
Đúng vậy, hắn muốn Lâm Bắc Thần tiếp nhận khảo thí.
Bởi vì hắn có lòng tin tuyệt đối.
Trận khảo thí này, hắn nhất định không thua.
Hắn muốn mượn cơ hội dùng độ phù hợp siêu cao phá tan lòng tin và ý chí của Lâm Bắc Thần.
Hắn muốn nhìn thấy Lâm Bắc Thần trong cơn tuyệt vọng giống như con thú bị nhốt, liều chết tiếp nhận khảo thí, sau đó lại rơi vào tuyệt vọng càng sâu hơn, phá vỡ hoàn toàn ý chí võ đạo của hắn, cũng như uy vọng của Đại Ma Vương trong suy nghĩ của những người dự thi.
Ông.
Thiên Bình Chi Tháp hơi chấn động một chút, sau đó phóng ra một luồng ánh sáng màu đỏ bao phủ Phan Đa Tình, kéo hắn vào bên trong.
…
“Đây chính là thế giới bên trong tháp sao?”
Phan Đa Tình dò xét chung quanh.
Một mảnh hư không vô tận được điểm xuyết những ngôi sao màu đỏ.
Hình chiếu Bất Hủ Chi Khôi trước mặt ngoài trăm thước, cao khoảng ngàn mét, giống như một ngọn núi lớn, tản ra khí tức hồng hoang cổ xưa.
Phan Đa Tình đứng trước mặt nó giống như con kiến dưới chân người khổng lồ.
“Thứ đồ bảo ngươi chuẩn bị, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Một âm thanh thứ hai vang lên.
Nếu người khác nghe được, nhất định sẽ khiếp sợ mà hô lớn.
Là Minh Nhược đại thần.
Vị giám khảo tưởng chừng như công bình công chính, cam đoan không một vị thần linh nào có thể quấy nhiễu quá trình khảo nghiệm lại dùng phương thức hình chiếu xuất hiện bên trong Thiên Bình Chi Tháp.
“Đương nhiên đã chuẩn bị xong.”
Phan Đa Tình giống như sớm biết được hết thảy, giọng nói của hắn rất bình tĩnh, cũng không mang quá nhiều sự tôn sùng thần linh.
Nhìn Bất Hủ Chi Khôi trước mắt, Phan Đa Tình lại nhìn bốn phía một vòng, nghi hoặc hỏi: “Vì sao không thấy hình chiếu Đại Hoang Tinh Vẫn?”
“Bí sách là tử vật, hoàn toàn không cần độ phù hợp.”
Hình chiếu Minh Nhược đại thần mỉm cười giải thích: “Chân chính cần độ phù hợp chính là Bất Hủ Chi Khôi. Chỉ cần được nó thừa nhận, ngươi mới có thể lấy được phần thưởng. Đồ mà ta bảo ngươi sớm chuẩn bị, ngươi đã chuẩn bị chưa?”
Phan Đa Tình gật đầu: “Để tìm được một cọng tóc của Hoang sau khi ngã xuống, ta đã phải bỏ ra cái giá rất lớn. Ngươi đã khẳng định, chỉ cần có đồ vật của Hoang, cho dù chỉ là một cọng lông, nhất định cũng có thể khiến cho Bất Hủ Chi Khôi thừa nhận? Độ phù hợp của Thiên Bình Chi Tháp tăng lên?”
“Yên tâm đi, đây là bố cục của Thương chủ thần, sẽ không sai đâu.”
Hình chiếu Minh Nhược đại thần lòng tin mười phần nói: “Ngươi là người được Thương chủ thần chọn trúng, Bất Hủ Chi Khôi nhất định sẽ thuộc về ngươi. Được rồi, trở lại chuyện chính. Hình chiếu của ta chỉ có thể vào được một lần, cũng chỉ có thể dừng lại hai mươi hơi thở. Tiếp theo, ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm.”