Hương Nhan tế tư bài danh thứ ba trăm ba mươi bảy trong Hoàng Kim Sa Mạc.
Không phải thực lực của nàng không đủ, mà bởi vì Lâm Bắc Thần đã phá vỡ quy tắc của giải thi đấu, khiến cho quá nhiều người lấy được điểm cao, đến mức Hương Nhan tế tư vốn tiến vào năm vị trí đầu phải rớt xuống ngàn trượng.
Trên cầu Viễn Cổ.
“Khặc khặc khặc, nữ tế tư xinh đẹp như vậy, lại phải tàn lụi dưới độc dược của ta… Ngươi hãy nhấm nháp sự thống khổ đi. Hắc Ám Độc Nha!”
Lệ Hồng Ưng phát ra tiếng cười của nhân vật phản diện, hai tay liên tục vung ra.
Từng cái bình màu xanh sẫm được hắn ném ra, đập xuống đất, dâng lên sương độc màu xanh sẫm, tràn ngập không tiêu tán, giống như vật có linh, biến thành những con cự xà bay đến Hương Nhan tế tư.
“Đối mặt với thuật sĩ Độc Dược thần hệ, không nên cho bọn họ cơ hội ra tay.”
Tiềm Long bình luận.
Lâm Bắc Thần không nói gì.
Hắn thật sự hơi lo lắng cho Hương Nhan tế tư.
Đó là một cô nương tốt.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh lo lắng của Lâm Bắc Thần là dư thừa.
Bởi vì trường bào tế tư màu đen trên người Hương Nhan tế tư đã phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, bao phủ toàn bộ người nàng lại, ngăn cản độc thuật ăn mòn. Sau đó, nàng sử dụng thần thuật Đại Hoang Chi Mâu triệu hồi thần mâu phá không, trực tiếp đóng đinh Lệ Hồng Ưng trên cầu.
Lần này, Lâm Bắc Thần nhạy bén nhận ra một hiện tượng rất dễ bị xem nhẹ.
Thi thể Lệ Hồng Ưng nằm trên mặt đất chậm rãi hòa tan với máu, rót vào mặt dưới cầu Viễn Cổ hàn băng bao trùm.
Huyết nhục, xương cốt, tạng khí…
Tất cả đều biến mất.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, giống như thiếu niên tên A Viêm trước đó, sau khi chết cũng biến mất không thấy đâu.
Hắn nói ra nghi vấn của mình.
Tiềm Long làm ra vẻ “tại sao ngay cả điều này lão đại ngươi cũng không biết”. Hắn giải thích: “Điều này cũng rất bình thường thôi. Cầu Viễn Cổ có sinh mạng, trấn áp ác linh Hào Khốc Thâm Uyên. Nó có thể nuốt cơ thể người chết, làm sạch mặt cầu, bớt thời gian quét dọn chiến trường.”
Cầu Viễn Cổ có sinh mệnh?
Nói nhảm.
Nhưng thôi, ai bảo nơi này là Thần giới chứ?
Cuộc chiến tiếp tục.
Lúc này, một trận quyết đấu mới bắt đầu.
Phía Tây cầu, một người trẻ tuổi đeo mặt nạ màu đen, mặc áo bào bằng da, bên trên treo đầy lưỡi dao lá liễu lóe lên hàn quang, giống như nghệ nhân gánh xiếc. Phía Đông cầu, một bóng người xinh xắn lanh lợi, mặc trang phục màu xanh nhạt, thân hình không cao lắm, làn da màu lúa mì toát lên dã tính, trong tay còn cầm xương bổng màu trắng…
Lâm Bắc Thần ngây ra một lúc, sau đó phủi bụi đứng lên.
“Tại sao lại là nàng ấy?”
Lâm đại thiếu khó có thể tin, lớn tiếng kinh hô.
“Lão đại, ngươi biết cô gái này?”
Tiềm Long kinh ngạc hỏi.
“Đã từng gặp qua mấy lần.”
Lâm Bắc Thần nói: “Trên thực tế, ta và tỷ của nàng ta quan hệ tương đối thân mật.”
“Không hổ là lão đại.”
Tiềm Long lập tức kinh động giống như gặp thiên nhân.
Có thể cua được cả chị em nhà người ta.
Lâm Bắc Thần im lặng không nói.
Hắn không thể nói lúc trước hắn thiếu chút nữa bị tiểu nha đầu này đẩy ngã.
Bởi vì cô nương hung hãn đó chính là Bạch Tiểu Tiểu của bộ lạc Bạch Ngọc.
Khi Lâm Bắc Thần đại diện đế quốc Bắc Hải tham gia khảo hạch, hắn đã gặp được tôn nữ Trưởng lão Bạch Nguyệt tộc, có danh xưng Bạch Nguyệt Chi Hoa.
Đồng thời cũng là em gái của phú bà ngực lớn Bạch Khâm Vân.
Nói đến, từ khi Bạch Khâm Vân thu nhỏ ngực của mình lại, ra sân cũng ít hơn. Trong đó sợ có quan hệ nhân quả nào đó?
Lần cuối gặp mặt, Bạch Khâm Vân quyết định đến Thiên Thảo hành tỉnh, thanh toán nợ máu với Vệ Danh Thần.
Bây giờ cũng không biết đi đâu.
Lâm Bắc Thần tuyệt đối không ngờ rằng Bạch Tiểu Tiểu lại xuất hiện trong vòng thi đấu thứ ba giải thần tuyển.
Bạch Nguyệt giới chẳng qua chỉ là một tiểu lục địa trôi nổi trong hư không, pháp tắc linh khí thua xa thần giới, cũng chỉ mạnh hơn so với Đông Đạo Chân Châu mà thôi. Thực lực của Bạch Tiểu Tiểu ở Bạch Nguyệt giới cũng không tính là hạng nhất, tại sao nàng ấy lại có thể xông đến Thần giới, còn đến vòng thứ ba của giải thi đấu?
Đây chính là sinh tử chiến.
Bại, chính là chết.
Lâm Bắc Thần không khỏi lo lắng.
“Lão đại, ngươi không cần lo lắng cho nàng ấy đâu.”
Tiềm Long nhìn ra được tâm tư của Lâm Bắc Thần: “Cô gái này tên là Bạch Vô Địch, thành tích tốt nhất là xếp thứ ba trong bảng danh sách, một cặp đại bổng cốt hung tàn. Dựa theo ước định thần điện, cô gái này ít nhất cũng có chiến lực bán bộ Chiến vương.”
Bạch Vô Địch?
Bán bộ Chiến vương?
Rốt cuộc là cái gì?
Chẳng lẽ ta nhận nhầm người?
“Bạch Vô Địch này đến từ đâu vậy?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
Tiềm Long hơi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nghe nói đến từ lục địa xa xôi bên ngoài Thần giới. Bởi vì tộc đàn quản lý lục địa đó đã hoàn thành một vụ giao dịch lớn với Đại Hoang Thần Tộc, cho nên nàng ấy được đặc cách danh ngạch, vì thế mới có thể tham gia đại hội lần này. Đại lục đó hình như tên Khư giới.”
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi hồi hộp một chút.
Là tiểu nhân tình không sai.
Cứ nghĩ đời này không còn gặp lại nữa rồi.
Lúc này, trên hình chiếu, cuộc chiến đã bắt đầu.
“Lưu Ảnh Sát, mạn thiên toái tinh quang.”
Áo choàng phía sau người mang mặt nạ vung lên.
Rất nhiều lưỡi phi đao hóa thành ánh sao đầy trời kích xạ về phía thiếu nữ.
Thực lực không tầm thường.
Lâm Bắc Thần lập tức đưa ra phán đoán.
Tu vi người trẻ tuổi đeo mặt nạ ít nhất cũng là Chiến tướng.
Bạch Tiểu Tiểu còn có thể sống sót sao?
Chỉ trong nháy mắt sau đó, con ngươi Lâm Bắc Thần đột nhiên co lại.