“Ha ha, không nghĩ đến Kiếm Tiêu Dao đại nhân lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Như vậy đi, ta nguyện ý bồi tội, trả lại tiền tài của Hàm Lam, còn hậu táng nàng. Ta…”
Tần Thụ cố gắng tranh thủ.
“Đủ rồi.”
Lâm Bắc Thần nói: “Nhiều lời vô ích, ta không muốn lãng phí thời gian. Nhớ kỹ, ngươi hãy đưa thi thể Sở phu nhân về Sở gia. Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Tần Thụ nhướng mày: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Ngươi có thể thử một chút. Haha, ngươi cũng biết ta cũng không phải loại người tốt lành gì, thủ đoạn gì ta cũng có thể dùng được. Đối phó ngươi rất đơn giản.”
Tần Thụ nghiến răng, cuối cùng gật đầu: “Được, không nghĩ đến ngươi vì một xú nữ nhân, thậm chí ngay cả huynh đệ cũng không nhận. Cũng được.”
Lâm Bắc Thần không muốn giải thích nhiều.
Hắn quay người, mang theo cha mẹ Sở Hàm Lam rời đi.
Cho đến lúc này, Tần gia chủ Tần Mặc Lâm vô cùng hưng phấn, mang người từ trong cửa lớn lao ra: “Ha ha, nghe nói Kiếm Tiêu Dao Kiếm đại nhân đến? Quá tốt rồi. Đây chính là chuyện may mắn của Tần gia ta. Không nghĩ đến con ta lại có mặt mũi như thế. A, người đâu?”
Vô số ánh mắt nhìn về phía Tần Mặc Lâm.
Trong không khí tràn ngập sự lúng túng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tần Mặc Lâm rốt cuộc cũng phát hiện được bầu không khí không ổn.
Lập tức có quản gia tiến lên, nói qua một lần chuyện phát sinh vừa nãy.
Tần Mặc Lâm nghe xong, không khỏi liên tục dậm chân, trừng mắt nhìn con trai, lắc đầu nói: “Nghịch tử… haiz, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, đã bỏ qua một cơ hội cực tốt.”
Thái độ vô cùng tiếc nuối.
…
…
Lâm Bắc Thần đưa hai lão nhân về trung nhị khu, sau đó ở lại chữa thương cho huynh trưởng Sở Hàm Lam là Sở Trường Phong, cuối cùng mới rời đi trong sự thiên ân vạn tạ của người một nhà Sở gia.
Nghe nói nhân sinh mười phần chín phần buồn…
Tao ngộ người nhà Sở gia khiến Lâm Bắc Thần không khỏi thổn thức.
Cũng cho Lâm Bắc Thần một lời nhắc nhở.
Bất cứ lúc nào cũng phải dựa vào chính mình.
Không thể đặt hy vọng của mình lên người khác.
Mưu đồ ở Thần giới cũng cần lấy mình làm chủ.
Không thể quá dựa vào người khác.
Trở lại dinh thự tiểu phù sơn, trạch viện đã được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng Thanh Lôi đã đến Ma Nguyên Trai để làm việc.
Lâm Bắc Thần lại chạy đến Ma Nguyên Trai.
Nhìn thấy tiểu thiếu phụ đang bận rộn, Lâm Bắc Thần bước qua nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.
“A, ta vẫn còn đang bận, ngươi chờ ta một chút, để ta thông báo…”
Tiểu thiếu phụ tưởng rằng Lâm Bắc Thần muốn, đỏ mặt nói.
“Ngươi nghĩ gì thế…”
Lâm Bắc Thần nhéo mũi của Thanh Lôi: “Ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi.”
Chuyện quan trọng?
Thanh Lôi đi theo Lâm Bắc Thần ra hậu viện.
Lâm Bắc Thần nói qua chuyện của Tần Thụ: “Ngươi lấy hết tiền lương của mình đi, chúng ta treo ấn từ quan.”
“Được.”
Thanh Lôi không chút do dự.
Mặc dù trong khoảng thời gian này nàng muốn làm ra thành tích ở vị trí Đại chưởng quỹ, hy vọng kiếm được thu nhập kếch xù, cũng có thể thực hiện giá trị nhân sinh của mình, nhưng nàng vẫn tiếp nhận lời đề nghị của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần sờ lên mái tóc tiểu thiếu phụ, trêu chọc: “Ngươi dứt khoát như vậy sao? Ngươi không cảm thấy không nỡ à?”
Thanh Lôi kiên định nói: ‘Ta lại càng không bỏ được ngươi.”
Lâm Bắc Thần không khỏi cảm động.
Trên đời này có hạng người lang tâm cẩu phế nhưng cũng không thiếu những người tình nghĩa vô song.
So sánh với Tần Thụ đời thứ hai phong quang vô hạn, tiểu thiếu phụ nhận hết lừa gạt, tra tấn và cực khổ của thế gian, nhưng thủy chung nàng vẫn đối đãi với người bên cạnh mình một cách thật lòng nhất.
Dưới cuộc đời đầy sóng gió của nàng là một trái tim thuần khiết.
“Yên tâm đi, tất cả sẽ càng lúc càng tốt hơn.”
Lâm Bắc Thần ôm tiểu thiếu phụ vào lòng: “Ngươi rời khỏi Ma Nguyên Trai là tổn thất của Tần gia. Chúng ta hoàn toàn có thể tự lực cánh sinh.”
“Dù sao, chỉ cần ở bên cạnh ngươi là tốt rồi.”
Thanh Lôi ôn nhu nói.
Rất nhanh, thủ lục bàn giao và thanh toán tiền lương được hoàn thành một cách nhanh chóng.
Thanh Lôi là một cô gái rất có nguyên tắc. Nàng chỉ cần một canh giờ đã bàn giao lại toàn bộ nghiệp vụ Ma Nguyên Trai một cách trật tự, rõ ràng, không hề đào hố. Sau khi giao lại cho người đại diện tạm thời của Ma Nguyên Trai là Tiểu Tư Nhiên, nàng mới cùng Lâm Bắc Thần quay người rời đi.
Tin tức truyền ra, tầng thứ tư Ma Uyên vì thế mà chấn động.
Mặc dù thời gian Thanh Lôi tiếp nhận Ma Nguyên Trai rất ngắn nhưng cũng được xem là một nhân vật.
Không nghĩ đến, Ma Nguyên Trai trong tay Thanh Lôi vừa mới bộc phát chi thế lại đột nhiên phong vân biến ảo.
Hai người trở lại trạch viện tiểu phù sơn.
Lúc này, Tấn Lôi cũng đã tải xuống xong.
Lâm Bắc Thần không chút do dự nhấn thiết lập.
Hắn muốn biết phần mềm này sau khi trải qua cải tạo sẽ có công năng gì.
Cùng một lúc, hắn nhận được tin tức Tiềm Long gửi qua Kỳ Lân Siêu Đạo Tinh Thể.
“Lão đại, tin tức tốt, vô cùng tốt.”
Trong giọng nói Tiềm Long mang theo sự hưng phấn khó che giấu.
“Ngươi nói tin tức tốt gì?”
Lâm Bắc Thần tức giận nói.
“Ngươi ở đâu? Ta muốn nói trực tiếp với ngươi.”
Tiềm Long nói.
Lâm Bắc Thần: “…”
Mẹ nó, hắn thật muốn đánh nổ đầu tên chó này.
Lần nào cũng thích thừa nước đục thả câu.
Lâm Bắc Thần nói ra địa chỉ.
Thật ra hắn đã đoán được đại khái, nhất định là thuốc chữa chứng bệnh Hoa Ngấn đã có tác dụng.
Tuy nhiêu, cụ thể hiệu quả như thế nào cũng cần có số liệu chứng minh kỹ càng.
Cho nên, gặp mặt tên gia hỏa này để nói chuyện cũng tốt.
Mặt khác, mức độ trung thành của Tiềm Long cũng đạt đến con số cực hạn, ngược lại là một đối tượng có thể tín nhiệm.
Lâm Bắc Thần muốn tự mình kinh doanh hài cốt, thú nguyên ma thú vực sâu, cho nên hắn muốn trưng cầu ý kiến Tiềm Long một chút cũng là lựa chọn tốt.
Trong lòng hắn thậm chí còn có kế hoạch càng thêm sâu xa.
Kinh doanh hài cốt và thú nguyên ma thú vực sâu có thể mở ra nhiều con đường khác, có thể thành lập con đường bán lẻ tương đối ổn định ở Thần giới. Mặc kệ là kênh thực hay là kênh trực tuyến, đều có thể trải đường cho con đường bán thuốc trị liệu Hoa Ngấn, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.