Đại Hoang tộc, khu vực thần điện trung ương.
Đêm dài đằng đẵng.
Khí trời dần lạnh.
Lâm Bắc Thần cùng với lão Thần Thuật Sư Vô Cữu đứng thủ vệ ở bên ngoài thần tháp trang nghiêm.
Thanh Lôi đã bị một vị nữ tế tư dẫn vào trong thần tháp, đi thăm Tiểu An An. Lâm Bắc Thần chờ đợi ở bên ngoài.
Lão Thần Thuật Sư không biết xuất phát từ mục đích gì, cũng không rời đi. "Nàng là nữ nhân của ngươi?"
Lão Thần Thuật Sư sau mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi. "Lão già."
Lâm Bắc Thần lập tức giống như con thỏ xù lông lên, hung tợn nói: "Thu hồi cái suy nghĩ xấu xa bẩn thỉu của người đi, nếu không ta đánh nổ đầu chó của ngươi."
Lão thần sư liền sững sờ, không ngờ rằng phản ứng của Lâm Bắc Thần lại lớn như vậy, nói: "Ta có suy nghĩ xấu xa gì chứ?"
"Con mẹ ngươi lại không phải là mèo nhỏ, ngươi có thể không có ý đồ xấu xa ư?" Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Vừa rồi khi ngươi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, biểu cảm đã không đúng, ha ha, trong hai con mắt của ngươi trực tiếp phóng ra ánh sáng, ha ha, đừng tưởng rằng ta không chú ý, thật sự không ngờ rằng, ngươi tuổi đã cao như vậy rồi, trên mặt đều là da quýt, lại còn thích nữ sắc? Ha ha, ta nhìn dáng vẻ này của ngươi, không có ba bình Viagra thì không lên nổi, còn dám có tâm tư với nữ nhân của ta?"
"Ngươi nghĩ sai rồi."
Lão Thần Thuật Sư Vô Cữu thản nhiên nói: "Ta không có bất kỳ hứng thú gì đối với nữ sắc."
Lâm Bắc Thần hừ một tiếng.
Liền nghe lão già lại bổ sung một câu: "Nhưng ta rất hứng thú đối với nữ nhân của ngươi."
Oanh.
Trên người của Lâm Bắc Thần liền bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ tươi.
Hắn hung dữ giống như cuồng sư nổi giận: "Bà nội nhà ngươi thử nói thêm một câu nữa đi."
Thần lực mênh mông, lập tức kinh động đến thần chiến sĩ chung quanh.
Hưu hưu hưu.
Từng đạo thần quang lấp lóe.
Thần chiến sĩ thân mặc thần giáp, tay cầm thần binh từ các phương vị khác nhau xông tới.
Trong đó không thiếu cường giả cấp chiến tướng, chiến vương.
"Lui xuống."
Lão Thần Thuật Sư Vô Cữu liền xua tay.
Hưu hưu hưu.
Tất cả thần chiến sĩ trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu, như chưa từng xuất hiện.
Địa vị của lão già rất cao.
Lâm Bắc Thần trong lòng âm thầm giật mình.
Lão Thần Thuật Sư thản nhiên nói: "Ta chỉ là muốn nhận nàng làm đồ đệ mà thôi." "Phi."
Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Đều là mượn cớ."
Lão Thần Thuật Sư Vô Cữu nói: "Ngươi và nàng quen biết từ lúc nào?"
Trong ánh mắt của Lâm Bắc Thần phát ra ánh nhìn chăm chú tử vong.
Lão Thần Thuật Sư Vô Cữu lại nói: "Thể chất của nàng, rất đặc biệt."
Hả?
Lâm Bắc Thần trong lòng khẽ động.
Thể chất của Thanh Lôi đặc biệt?
Hình như...
Có loại khả năng này.
Bởi vì sau khi mình cùng tiểu thiếu phụ 'Quản bảo chi giao', rất nhanh liền đột phá, mơ hồ liền thu được sức mạnh của 'Thức Thần Hỏa Cảnh'.
Chờ đã, vấn đề mới tới rồi.
Rốt cuộc là tiểu thiếu phụ sau khi bị mình khai phá thì thể chất biến dị.
Hay là mình khai phá thể chất biến dị của tiểu thiếu phụ liền có được chỗ tốt?
Rốt cuộc là gà có trước, hay là trứng có trước?
Trong đầu của Lâm Bắc Thần hiện ra vô số dấu chấm hỏi triết học.
"Thể chất của nàng, rất thích hợp tu luyện thần thuật nhất mạch này của ta.”
Lão Thần Thuật Sư Vô Cữu lại nói: "Không, chính xác mà nói, có lẽ là vì Thần Thuật nhất mạch này của ta mà sinh ra."
"Thần Thuật nhất mạch kia của ngươi là Thần Thuật gì?"
Hắn hỏi.
Mặc dù vẫn luôn không vừa mắt lão già này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, truyền tống chi thuật của tên này mạnh mẽ hiếm thấy.
"Ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao?"
Lão Thần Thuật sư hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời, lại nói: "Ngươi có thể thu thần thông lại được không?"
Biểu cảm của Lâm Bắc Thần lung lay bất định, nhưng cuối cùng vẫn thu lại hoả diễm màu đỏ tươi đang sôi trào.
Một lát sau.
Thanh Lôi khoé mắt đỏ hoe từ trong thần tháp tên là Chu Ly bước ra.
Lâm Bắc Thần nghênh đón, nói: "Gặp An An rồi chứ?"
Thanh Lôi gật đầu.
"Trạng thái của nó thế nào rồi?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Thanh Lôi nói: "Ngoại trừ không tự do ra, những cái khác đều rất tốt."
Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu của tiểu thiếu phụ, nói: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ nghĩ cách đón An An ra ngoài."
"An An nói ngươi yên tâm, nó ở chỗ này rất tốt, không cần vì nó mà đi đắc tội Thần Linh."
Thanh Lôi ngẩng đầu nói.
Lâm Bắc Thần gật đầu, chỗ mềm yếu trong lòng bị xúc động.
Tiểu gia hỏa trước giờ đều hiểu chuyện như vậy.
"An An ở cùng với Tần Thiên Toàn sao?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Nếu như hai cô bé này ở cùng nhau, cũng coi là có đồng bọn, sẽ không quá cô đơn, tạo thành tính cách quái gở.
Thanh Lôi gật đầu, duỗi lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay đặt một cái cúc áo lóng lánh màu lam sáng, nói: "Đây là Thiên Toàn cho ta, hi vọng ngươi có thể chuyển cho cha của nó, để Tần đại nhân yên tâm."
Lâm Bắc Thần tiếp nhận cúc áo.
Cúc áo hình trái tim màu lam, chính diện khắc một con Huyền Điểu ngậm hạt giống. Đây là đồ án quyến tộc thế gia của Tần gia.
Lâm Bắc Thần rất có ấn tượng rất tốt với tiểu hài tử tên Tần Thiên Toàn này, là một cô bé cực kỳ đáng yêu cũng cực kỳ lanh lợi.
Nhưng mà vừa nghĩ tới cái tên không có lương tâm Tần Thụ kia...
Thật sự là nghiệp chướng mà.
Hắn thở dài một hơi, nói: "Được, ta sẽ giao cho Tần Thụ."
Lúc này, lão Thần Thuật Sư Vô Cữu đột nhiên mở miệng, hắn nhìn Thanh Lôi, nói: "Có muốn sau này có thể gặp lại nữ nhi hay không?"
Trên khuôn mặt trứng ngỗng hoàn hảo tuyệt mỹ của Thanh Lôi lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Đại nhân, sau này còn có thể để ta gặp An An sao?"
"Làm đệ tử của ta, ngươi liền có thể cách một tháng, gặp lại nữ nhi mình một lần." Lão Thần Thuật Sư Vô Cữu nói.