"Ta tiếp tục tìm kiếm, có lẽ An An ẩn nấp rồi. . ."
Thanh Lôi trong lòng còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, tìm kiếm xung quanh trong ngoài phủ đệ.
Lâm Bắc Thần đi cùng nàng, cẩn thận bảo hộ nàng. Cung Công tiếp tục tìm kiếm đầu mối hữu dụng. Trong đầu Lâm Bắc Thần xuất hiện rất nhiều tin tức.
Hắn mơ hồ từng nhớ, Tần Thụ đã từng nói, Sở Hàm Lam là phu nhân của hắn, trước khi lập gia đình, chính là một vị chiến sĩ thần thực lực không tệ, thời gian trước cũng trà trộn trong đám mạo hiểm giả ở Ma Uyên, là nổi danh “ Bông hoa của mạo hiểm giả”, nghe nói thời kì đỉnh phong lực chiến đạt chiến tướng nhất cấp, về sau bởi vì một chút nguyên nhân, gả cho tên tiểu tử Tần Thụ, cũng rất được Tịnh Nhai Cầm Thú này ưa thích, thế là một mực ở nhà giúp chồng dạy con, gác lại tu vi võ đạo, cho nên thực lực có chỗ thoái hóa. . .
Nhưng bất kể như thế nào, kinh nghiệm chiến đấu cùng thực lực của nàng, cũng không thể khinh thường.
Nhưng một nữ tử như vậy, sau khi rút kiếm không có chút lực phản kháng nào, bị người ta một đao chém chết.
Nhìn nàng trước khi chết, là muốn bảo hộ nữ nhi, lại chỉ kịp kéo xuống một góc áo trên người nữ nhi.
Rốt cuộc là ai, vậy mà lại ra tay đối với hai tiểu nữ hài?
Lâm Bắc Thần nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy chuyện này, không phải nhằm về hắn. Đột nhiên, một tia sáng lướt qua não hải Lâm Bắc Thần.
Hắn nhìn về phía Thanh Lôi, nói: "Đúng rồi, ta nhớ ngươi đã từng nói, chồng trước của ngươi tới tìm ngươi là vì muốn mang An An đi?"
"Hắn lúc ấy muốn dẫn An An đi, nói là nhớ nữ nhi của mình."
Mặc dù không biết Lâm Bắc Thần vì sao đột nhiên hỏi cái này, nhưng Thanh Lôi vẫn cố gắng nhớ lại chi tiết buổi gặp mặt ngày đó.
"Ngươi tin sao?"
Lâm Bắc Thần hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn thật sự nhớ nữ nhi sao?"
"Đương nhiên không tin."
Thanh Lôi nhắc tới Lâm Phượng Dực liền hiện ra vẻ mặt chán ghét.
Đây không phải cố ý làm cho Lâm Bắc Thần xem.
Mà là nàng thật đã bị nam nhân kia tổn thương thấu tận tâm can, lại nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, cảm thấy hối hận từ trong linh hồn với sự lựa chọn ban đầu của bản thân.
"Từ khi An An được sinh ra, hắn liền bỏ rơi vợ con, trước đó từng gặp qua một lần, hắn còn ước gì mẹ con chúng ta có một ngày nào đó chết đầu đường xó chợ nơi không có ánh nắng mặt trời nữa là, làm sao có thể đột nhiên nhớ nữ nhi mình."
Thanh Lôi cực kỳ khẳng định nói.
Lâm Bắc Thần hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy, hắn vì sao đột nhiên trở về, vô cùng khát khao mang An An đi?"
"Chuyện này. . ."
Thanh Lôi ngây ngẩn cả người, cũng có chút mê mang.
Lâm Bắc Thần lại hỏi: "Nếu như ta không nhớ lầm, Lâm Phượng Dực là chiến sĩ quyến tộc của Đại Hoang Thần Tộc?"
Thanh Lôi gật gật đầu: "Hắn thực sự trở thành tín đồ của Đại Hoang Thần."
"Đại Hoang Thần Tộc mấy Đại Chủ Thần, hắn tín ngưỡng đi theo vị nào?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Thanh Lôi lắc đầu: "Từ sau khi rời khỏi hắn, ta cũng rất ít đi chú ý chuyện của hắn."
Lâm Bắc Thần gật gật đầu, nói: "Bên trong dinh thự Tiểu Phù Sơn không có thi thể An An cùng Thiên Toàn, cho nên ta có thể khẳng định, hai đứa trẻ hiện tại nhất định vẫn còn sống, hai đứa nó chính là mục tiêu của hung thủ. . . Ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ đem An An trở về, ngươi tin tưởng ta không?"
Trên khuôn mặt Thanh Lôi hiện ra vẻ sùng bái, khẳng định gật đầu: "Tin tưởng."
"Vậy thì tốt, chuyện này giao cho ta, ngươi không cần làm bất cứ chuyện gì, hiện tại ta dẫn ngươi trở lại tầng thứ tư Ma Nguyên Trai, từ giờ trở đi ngươi ở trong tiệm, không nên rời khỏi một bước. . . Tất cả có ta."
Lâm Bắc Thần nói.
"Được."
Thanh Lôi gật đầu.
Sau đó, Lâm Bắc Thần làm hai chuyện.
Thứ nhất, khởi động lại trận pháp bảo vệ trong phủ đệ. Thứ hai, thông báo Tịnh Nhai Cầm Thú Tần Thụ.
Đợi đến khi Tần Thụ dẫn người chạy tới, Lâm Bắc Thần đứng ở cửa ra vào, bàn giao một câu, liền nắm tay Thanh Lôi, trước tiên rời khỏi Tiểu Phù Sơn khu Tây Bắc Đại.
Trên đường đi rất yên bình, không có chuyện gì phát sinh.
Đưa Thanh Lôi đến Ma Nguyên Trai xong xuôi, Lâm Bắc Thần cho Cung Công âm thầm bảo vệ trong bóng tối.
Bản thân thì trước tiên trở về Tiểu Phù Sơn một lần nữa.
Trở về
Khi đó Tần Thụ đang ngồi ở cửa ra vào phủ trạch uống rượu. Nét mặt của hắn rất kỳ quái.
Không phân biệt được là bi thương hay là vui vẻ.
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần trở về, hắn đứng lên, nói: "Qua kiểm tra, là thần chiến sĩ Thái Dương thần hệ xuất thủ, thi triển tuyệt kỹ là “Thái Dương Thập Tam Trảm”, hung thủ có nhiều người, một người trong đó là Hàm Lam tự mình mang vào, hẳn là người quen, đột nhiên xuất thủ đến mức Hàm Lam chỉ kịp rút kiếm, cũng đã bị chém trọng thương, mặt khác có người chờ ở ngoài cửa lớn, sau khi thu được tín hiệu xông tới, chém chết tiểu thị nữ kia, hai đứa bé cũng bị mang đi, cho đến hiện tại không rõ mục đích của hung thủ, có thể là hướng tới đứa bé."
Thái Dương thần hệ?
Lâm Bắc Thần ngẩn người.
Kết luận này cùng suy luận của mình trước đó có chút trái ngược.
Chẳng lẽ không phải người của Lâm Phượng Dực đứng phía sau sao?
"Không phải Đại Hoang Thần Tộc?"
Hắn hỏi.
"Không phải."
Tần Thụ cực kỳ chắc chắn khẳng định nói.
Lâm Bắc Thần có chút trầm mặc, nói: "Bớt đau buồn đi."
Tần Thụ gật gật đầu, nói: "Nén bi thương? Lão đại ngươi phải nói chúc mừng mới đúng."
Lâm Bắc Thần: "? ? ?"
Tần Thụ một mặt thờ ơ nói: "Ta tổng cộng có bốn người vợ, Sở Hàm Lam là một trong số đó, nàng chết rồi ta lại có thể cưới người mới. . . Đối với ta mà nói, không phải vấn đề lớn."
Lâm Bắc Thần nhìn hắn, ánh mắt băng lãnh, nói: "Hóa ra ngươi thật sự là cầm thú."
Tần Thụ có chút chột dạ, nhưng vẫn cười cười, cắn răng nói: "Bất quá, ta còn phải nói lời xin lỗi lão đại, dù sao hung thủ là do Sở Hàm Lam mang vào, nếu như không phải nàng, có lẽ hung thủ sẽ không dễ dàng công phá trận pháp bảo hộ dinh thự Tiểu Phù Sơn như vậy. . . Chỉ là ta nghĩ mãi không thông, bọn hắn tại sao phải bắt cóc nữ nhi của ta?"