Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1796: Tội Đồ




“Lão đại, ta đến đây.”

Tiềm Long trong thời gian ngắn nhất đã xuất hiện ở hậu viện Ma Nguyên Trai.

Lúc này, Lâm Bắc Thần đã thay một áo bào trắng khác, tắm rửa đốt hương xong. Cảm giác mỏi mệt sau đại chiến đã được quét sạch, lại trải qua song tu tưới nhuần, trạng thái cả người thăng hoa, thực lực mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

“Vào đi.”

Hắn ngồi trong đại sảnh, vẫy tay.

Tiềm Long vội vàng bước vào.

“Lão đại, đồ của ngươi, ta đã mang đến rồi.”

Tiềm Long đựng hết xác sói, thú nguyên vào trong một cái túi đựng đồ, hai tay đưa lên. Lâm Bắc Thần cầm lấy, cẩn thận đếm, gương mặt hiện lên sự hài lòng.

Hoàn khố thần giới này cũng khá hiểu chuyện.

Cũng không tham ô.

“Hắc hắc, lão đại, ta còn có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi biết.”

Tiềm Long nịnh nọt nói: “Ngươi biết không, bây giờ ngươi nổi tiếng rồi đấy. Một khi thành danh thiên hạ biết. Bên trong Đại Hoang Thần Thành, rất nhiều người đều đang điên cuồng nghe ngóng ngươi, thăm dò chiến tích của ngươi.”

“Là bởi vì Nham Lang Vương sao?” Lâm Bắc Thần suy đoán.

Tiềm Long đáp: “Đây chẳng qua chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi. Lão đại, ngươi biết không, ngươi đã sáng tạo ra kỷ lục rồi đấy.”

“Kỷ lục gì?”

Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.

Tiềm Long đáp: “Là kỷ lục điểm tích lũy vòng loại giải thi đấu thần tuyển, còn cao hơn so với kỷ lục trước đó chín trăm điểm. Đúng là trước nay chưa từng có.”

Nói xong, hắn đưa bảng danh sách lên. Chính là mười bảng xếp hạng đại địa đồ. Lâm Bắc Thần mở ra xem.

Rất nhiều người hắn không biết.

Ồ, có Giang Nhược Bạch,

A, còn có Hương Nhan tế tư.

Tại sao còn có Hàn Lạc Tuyết?

Hẳn là trùng tên?

Thiếu nữ trong quán rượu là một con gà nhép, không có khả năng xếp hạng trong mười vị trí đầu.

Xem xong điểm tích lũy của mười bảng xếp hạng, Lâm Bắc Thần cười đến vui vẻ. Hắn giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm: “Xem ra, ta nổi tiếng rồi?’

Sau khi nổi tiếng, có thể làm người phát ngôn.

Bán hàng, cắt rau hẹ, làm người phát ngôn... chậc chậc, hắn dường như lại nhìn thấy một con đường phát tài mới.

“Lão đại, bây giờ ngươi siêu cấp nổi tiếng rồi. Ở Đại Hoang Thần Thành này, không biết có bao nhiêu người khóc lóc hô hào muốn tìm ngươi. Hắc hắc, ngươi có tin hay không, nếu ngươi không tranh thủ nghĩ cách trốn đi, cửa nhà của ngươi sẽ bị đạp gãy.”

Tiềm Long hưng phấn nói.

Hắn cảm thấy may mắn vì lựa chọn và quyết định của mình ở Tử Vong Cốc.

Sớm đầu tư, bây giờ xem như miễn cưỡng ôm được đùi Lâm Bắc Thần.

Hắn thấy, phán đoán của bên ngoài đối với Lâm Bắc Thần là sai lầm nghiêm trọng. Dự đoán mười người tiến vào vị trí đầu quá bảo thủ.

Chỉ người nào thật sự tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Nham Lang Vương mới có thể biết được Lâm Bắc Thần giết chết Nham Lang Vương tuyệt đối có hy vọng tiến vào ba vị trí đầu của giải thi đấu.

Ba vị trí đầu đấy.

Một khi tiến vào, đồng nghĩa với việc có thể thành thần.

Ít nhất cũng là một trung vị thần.

Rất có thể là trung vị thần Đại Hoang Thần Tộc.

Trở thành bằng hữu của một thần linh trung vị có được lợi ích vô cùng lớn.

Lâm Bắc Thần nhìn kỹ mười danh sách trong tay, sau đó nói: “Ngươi có tư liệu về tuyển thủ Hàn Lạc Tuyết hay không?”

“Ồ, lão đại, ngươi cảm thấy hứng thú đối với nàng ấy?”

Vẻ mặt Tiềm Long lập tức hiện lên vẻ “lão đại ngươi quả nhiên không hổ là trung nhân của ta”: “Tư liệu cụ thể thì không có nhưng ta có nghe người khác nói qua, người này đích thật bất phàm, là một Thiên Minh Thần Thuật Sư, vừa mới phát hiện thiên phú trước khi thi đấu không lâu, kinh động đến chủ sự Đại Hoang Thần Tộc đương đại Lam Chủ Thần. Cũng nhờ sự sắp xếp của Lam Chủ Thần, nàng ta mới tiến vào danh sách so tài lần này. Có thể xếp thứ tám trong mười vị trí đầu danh sách Giam Lao đã là rất kinh người rồi.”

Thiên phú mới được phát hiện?

Lâm Bắc Thần nghe xong, trong lòng xuất hiện suy nghĩ “không thể nào”.

Chẳng lẽ là thiếu nữ trong quán rượu?

“Ngươi nhớ hỏi thăm giúp ta người này, ta muốn tư liệu cụ thể hơn một chút.”

Lâm Bắc Thần nói.

“Điều này dễ thôi, ta lập tức cho người đi thăm dò.”

Tiềm Long vỗ ngực cam đoan, sau đó hắn phát tin tức từ Kỳ Lân Cửu Đại Siêu Đạo Tinh Thể có liên quan, yêu cầu thuộc hạ nhanh chóng đi thăm dò.

Sau đó, con hàng này mỉm cười nói: “Chưa đến ba canh giờ, ngươi nhất định sẽ có được tin tức. Hắc hắc, lão đại, ta nghe nói Hàn Lạc Tuyết rất có tư sắc. Nếu lão đại ngươi có hứng thú, ta có thể giúp ngươi giải quyết nàng luôn.”

“Ồ, nàng là thiên tài do đích thân Đại Hoang Thần Tộc Lam Chủ Thần lựa chọn, ngươi dám tính toán nàng?”

Lâm Bắc Thần không khỏi bị sắc đảm của tên hoàn khố Thần giới làm chấn kinh.

Tiềm Long ngẩn ra, vội vàng nói: “Lão đại, ý của ta là, ta sẽ nghĩ cách dùng mỹ nam kế lấy lòng của nàng, không phải dùng sức mạnh. Lão đại, suy nghĩ của ngươi rất nguy hiểm, ngươi mau dừng tay lại đi.”

Phì.

Lâm Bắc Thần đầy vẻ khinh thường.

Hắn tiếp tục xem qua mười danh sách, ánh mắt rơi vào vị trí hạng nhất bảng danh sách Địa Hạ Dung Lô.

Tội Đồ?

Cái tên này nghe qua có chút thú vị.

Khác với chín vị trí thứ nhất của chín bảng danh sách khác, tên của người này dùng chữ viết màu đỏ để viết, nhìn qua là biết dùng máu tươi viết ra.

“Người này có gì khác biệt?”

Lâm Bắc Thần đặt câu hỏi: “Vì sao tên hắn lại màu đỏ? Là nhân tuyển trọng điểm bồi dưỡng sao?”

“Không phải, người này là tội dân.”

Thanh Lôi ngay tại chỗ cho ra đáp án tiêu chuẩn: “Lão đại ngươi nhìn kỹ đi, phàm là danh tự màu đỏ trên bảng danh sách đều là tội dân.”