“Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Đại chưởng quỹ Thanh Lôi chỉ cần là người đầu tiên phát ra tiếng, nhất định có thể danh vọng đại chấn.”
“Không sai, chúng ta nên tận dụng thời cơ. Nếu để mất rồi, sẽ một đi không trở lại.”
“Thanh Lôi cô nương vừa mới quản lý Ma Nguyên Trai, chính là lúc cần uy vọng. Chúng ta đều đồng ý nghe theo sự phân phó của cô nương, vì ngươi mà phất cờ hò reo.”
Các Chưởng quỹ còn lại không ngừng thuyết phục.
Trên gương mặt trứng ngỗng của Thanh Lôi hiện lên sự khó xử nhưng thái độ vẫn không hề thỏa hiệp, chỉ lắc đầu: “Tư lịch tiểu nữ tử còn thấp, không đảm đương nổi trách nhiệm này.”
Một đám lão gia hỏa đều khi dễ nàng còn non kinh nghiệm, cho rằng nàng dễ bị lừa gạt. Cái gọi là tạo lập danh vọng, rõ ràng là đào hố để nàng nhảy. Tính toán đó, làm sao Thanh Lôi nhìn không thấu chứ?
Nàng mơ hồ cảm thấy có người cố ý đào hố sau lưng nàng. Là đang cố ý hại nàng.
Chỉ là một hơi đến nhiều chưởng quỹ, chủ cửa hàng như thế, rốt cuộc là ai có năng lượng lớn đến như vậy?
“Thanh Lôi cô nương, chuyện tốt như thế, ngươi đừng nên từ chối.”
Chưởng quỹ Tài Phú Đường Quý Bát Hiểu vuốt râu, mỉm cười nói: “Chi bằng, chuyện này cứ tạm thời quyết định như vậy. Sau khi trở về, chúng ta cứ dựa theo chuyện thương lượng vừa nãy mà làm. Thanh Lôi cô nương thậm chí không cần ra mặt, cứ giao cho chúng ta đi làm là được, chỉ cần dùng chút thanh danh của ngươi mà thôi.”
Lời còn chưa dứt.
Vù.
Một thanh trường kiếm phá không mà đến, cắm vào bên chân của ông ta.
Ong ong ong.
Thân kiếm vẫn còn chấn động.
Một lọn tóc từ trên đỉnh đầu Quý Bát Hiểu rơi xuống.
Ý lạnh truyền đến.
Quý Bát Hiểu vô thức đưa tay lần mò.
Mò được một lọn tóc.
Một mảng lớn đỉnh đầu lập tức lộ ra.
Mặt Quý Bát Hiểu xám như tro, ngây ra ngay tại chỗ, động cũng không dám động.
Sắc mặt những người đang ngồi cũng lập tức thay đổi.
Một âm thanh lạnh lùng truyền đến: “Nếu ngươi còn nói thêm một câu, kiếm tiếp theo chém cũng không phải tóc của ngươi.”
“Là ai?”
Quý Bát Hiểu run rẩy hỏi.
Thanh Lôi đột nhiên mừng rỡ, không quan tâm xông ra ngoài đại sảnh.
Ngoài cửa.
Lâm Bắc Thần mặc giáp trụ rách rưới, ánh mắt mỉm cười đứng trong sân, giang rộng hai tay.
Thanh Lôi không chút do dự nhào vào lòng của hắn.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Quý Bát Hiểu từ trong đại sảnh bước ra, ánh mắt nhất thời phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Rất nhiều người đều nhận ra Lâm Bắc Thần.
Đây chính là nhân vật xưng huynh gọi đệ với Tịnh Nhai Cầm Thú Tần Thụ, chỉ một ý niệm đã đạp Cái Tứ Dã xuống ngựa.
Cũng là quý nhân có thể giúp Thanh Lôi quật khởi.
Sớm đã có người nói qua lời đồn về hai người này.
Không nghĩ đến đôi cẩu nam nữ đó lại biểu hiện trần trụi đến như vậy.
“Cút hết cho ta.”
Lâm Bắc Thần ôm người ngọc trong lòng, cảm nhận được cái ôm ấm áp ôn hương nhuyễn ngọc. Ánh mắt hắn quét qua đám người ở cửa phòng, ẩn chứa sát khí: “Ai dám dùng cờ hiệu Thanh Lôi nhà ta làm việc lung tung, đợi đến đầu chó rơi xuống đất, đến lúc đó đừng trách ta không nói trước.”
Lâm Bắc Thần vừa mới từ chiến trường Tử Vong cốc trở về, trên người còn mang theo sát khí thiết huyết.
Lời từ trong miệng hắn nói ra giống như lưỡi dao từ địa huyệt, nằm ngang cổ đám người Quý Bát Hiểu, chỉ cần một lát sau đó sẽ trực tiếp cắt đứt đầu bọn họ.
Đám người Quý Bát Hiểu sợ vãi cả linh hồn.
Nhất thời, không ai dám phản bác.
“Cáo từ.”
Quý Bát Hiểu dẫn đầu mười lăm Chưởng quỹ, chủ cửa hàng cùng nhau rời đi. Hậu viện chỉ còn lại Lâm Bắc Thần và Thanh Lôi.
“Ngươi trở về, quá tốt rồi.”
Thanh Lôi kích động đến nước mắt chảy xuống, đôi môi đỏ chồm tới.
Nàng biết tính nguy hiểm của giải thi đấu thần tuyển.
Sủng nhi của thần có thể đi đến sau cùng có thể nói là ngàn vạn vinh quang tập trung vào một người, từ đó thẳng đến mây xanh.
Nhưng những người đó đều mang theo máu tươi, xương trắng và tử vong trở về.
Mấy vạn người dự thi, cuối cùng sống sót có mấy người, đứng trên đỉnh phong còn lại mấy người?
Xác suất tử vong của giải thi đấu thần tuyển thật sự quá cao.
Cho dù biết rõ thực lực của Lâm Bắc Thần, biết mình quan tâm sẽ bị loạn nhưng Thanh Lôi vẫn không nhịn được mà cảm thấy lo lắng.
Bây giờ, mặc dù giáp trụ người trong lòng đã nát nhưng dù gì cũng đã an toàn trở về, lo lắng trong lòng Thanh Lôi rốt cuộc đã rơi xuống bụng. Nàng vô cùng kích động, không quan tâm đến sát khí trên người Lâm Bắc Thần, chủ động đưa lên môi thơm.
Một bóng đen đằng sau lưng Lâm Bắc Thần chủ động tách ra.
Lâm Bắc Thần cầm kiếm trong tay, đè xuống vạt áo trước của tiểu thiếu phụ, sau đó cởi thắt lưng, thẳng tay thăm dò bên trong.
“Chúng ta vào phòng đi.’
Khí tức Thanh Lôi gấp lên, thổi nhẹ bên tai Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần ôm ngang tiểu thiếu phụ quần áo đã hở, giống như gió táp lướt vào trong phòng nghỉ của Đại chưởng quỹ Ma Nguyên Trai.
Ánh sáng của một trận pháp đơn giản lóe lên. Trên giường, xuân quang chợt tiết.
Tiếng thở dốc liên tục không ngừng.
Lâm Bắc Thần điên cuồng tiến hành xảo thủ thiết pháp, nhanh chóng rút súng, điên cuồng sinh trưởng, tiết tấu trí mạng, cự long va chạm, chiến tranh rung động, tương vị lao xuống, thánh thương tẩy lễ, năng lương trút xuống, khí định thần nhàn...
Một canh giờ sau.
Gió táp mưa rào trong phòng nghỉ mới dần dần ngừng lại.
Qua thời gian một chén trà, tiểu thiếu phụ Thanh Lôi ăn mặc chỉnh tề, gương mặt trứng ngỗng đỏ bừng từ trong phòng nghỉ bước ra, nhìn vào tấm gương ngoài đại sảnh, chỉnh lại dung nhan của mình.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nô gia đi kiểm tra việc kinh doanh trong cửa hàng một chút.” Giọng nói của nàng hơi khàn.
“Được rồi, sau khi tan làm, chúng ta đến Tiểu Mị Lâu ăn cơm.”
Giọng của Lâm Bắc Thần truyền ra.
Tiểu Mị Lâu?
Tiểu thiếu phụ Thanh Lôi hơi đỏ mặt, gật đầu nói: “Vâng.”
Lâm Bắc Thần lại nói: “Đúng rồi, lát nữa sẽ có người tên Tiềm Long đến tìm ta. Ngươi bảo hắn đi thẳng ra hậu viện gặp ta là được nhé.”
“Vâng.”
Thanh Lôi lên tiếng, sau đó bước ra ngoài.
Đi được vài bước, nàng dường như nhớ ra điều gì đó, liền đưa tay thở ra một hơi, ngửi ngửi, gương mặt xinh đẹp lại ửng hồng. Nàng lui trở về, đổ mấy lá trà trong bình trà trên bàn ra, nhai nát trong miệng, sau đó dùng nước nóng súc vài lần. Liên tục mấy lần như vậy, nàng mới chỉnh lại dung nhan, đến tiền viện coi ngó việc buôn bán.