Từ đằng xa.
Bên trên tảng đá ngoài thành.
Tiềm Long lập tức nhảy dựng lên.
“Thắng rồi, ha ha, không hổ danh là lão đại của ta. Quá lợi hại! Lão đại đã lật bàn, lão đại uy vũ.”
Tiềm Long khoa chân múa tay.
Vương Chiến và Tiêu Bác cùng nhau quay đầu nhìn hắn. Thiếu gia, ngươi chó thật đấy.
Không phải vừa nãy ngươi đã nói ngươi không có lão đại sao? Bây giờ lại có?
“Đi, mau theo ta trợ giúp lão đại.”
Tiềm Long không kịp chờ đợi: “Là thuộc hạ trung thành nhất của lão đại, tại sao ta lại có thể vắng mặt trong thời khắc mấu chốt như thế này?”
Vừa nói xong.
Trong thành truyền đến tiếng nổ.
Chỉ thấy Nham Lang Vương bị đánh bay bộc phát sức mạnh không gì so sánh nổi, dập tắt tất cả ngọn lửa trên người, phát ra tiếng gào rung trời, một lần nữa đứng dậy.
Oành.
Một quyền đánh ra.
Lâm Bắc Thần đang điên cuồng bắn phá trực tiếp bị đánh bay.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiềm Long rụt trở lại.
“Vừa rồi ta bị hoa mắt.”
Hắn nấp đằng sau tảng đá:”"Ha ha, đầu óc của ta bị hư mất rồi, nào có lão đại gì chứ...”
Vương Chiến và Tiêu Bác: “...”
Được rồi.
Ngươi chó như thế, ngươi nói sao thì vậy.
...
Lâm Bắc Thần đầu váng mắt hoa, lảo đảo đứng dậy.
Trước mắt hắn bốc lên sao trời.
Đối diện.
Giáp trụ đơn giản trên người Nham Lang Vương đã bị hôi phi yên diệt.
Da của nó cũng bị đốt cháy đen.
Cơ bắp bị nướng thành than của nó bốc lên mùi thịt nướng nhàn nhạt, bộ râu quai nón cũng bị đốt không còn nguyên vẹn, nhìn xấu xí vô cùng...
Vẫn còn ngọn lửa nhảy vọt bên ngoài cơ thể của hắn. Có thể nói vô cùng thê thảm.
Nhưng lại không thể thiêu chết nó?
Lâm Bắc Thần lắc đầu, đầu óc thanh tỉnh lại.
Hắn chuẩn bị mở kiếm chi phù ấn, Vạn Kiếm Sinh lại bắn ra một đợt.
Lúc này, chỉ nghe trên người Nham Lang Vương truyền đến tiếng lột da. Từng miếng thịt nhão, thịt thối rơi xuống từ trên người.
Lông sói màu đỏ giống như dính máu từ chỗ bắp thịt be bét dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được mọc ra.
Cảnh tượng này giống như ve sầu thoát xác, mãng xà lột xác, nhìn kinh dị vô cùng, tốc độ thời gian dường như trôi qua rất nhanh, tràn ngập rúng động thị giác.
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình. Chợt phản ứng.
Mẹ kiếp!
Hắn rống to.
Con mẹ nó, là hình thái thứ hai của Nham Lang Vương.
Trước đó, ứng dụng Trí Tuệ Thức Vật đã đề cập đến, Nham Lang Vương có hai hình thái.
Xem ra, hình người chỉ là hình thái thứ nhất.
Hình sói mới là hình thái cuối cùng.
Cho dù dùng móng tay để suy nghĩ cũng có thể biết, hình thái thứ hai nhất định mạnh hơn hình thái thứ nhất.
Trước mắt, tư thái của Nham Lang Vương không chỉ đột nhiên cao lên.
Khí thế càng thêm dọa người.
Hình sói chân chính từ vỏ ngoài hình người phá xác mà ra, bộ lông sói màu đỏ giống như huyết châm. Mắt sói đỏ bừng, hàm răng sắc bén trắng như tuyết, còn có móng vuốt như tiên kim thần thiết...
Uy áp kinh khủng đập vào mặt.
Thần hỏa trên người Lâm Bắc Thần gần như bị khí thế kia dập tắt ngay tại chỗ.
Nham Lang Vương bộc lộ hình thái thứ hai, tản ra khí tức cuồng dã, hung lệ tàn bạo không gì sánh kịp.
Chỉ đứng đối mặt thôi, nhưng uy áp kinh khủng đến từ ma thú đứng đầu chuỗi thực vật đã khiến cho Lâm Bắc Thần cảm thấy trên người giống như có một ngọn núi thái sơn ép xuống, gần như muốn quỳ ngay tại chỗ.
Xương cốt toàn thân hắn phát ra tiếng răng rắc, giống như bị uy áp kinh khủng kia bẻ gãy xương cốt.
“Không nghĩ đến loại kiến hôi phách lối ngu xuẩn như ngươi lại có thể nắm giữ được sức mạnh như thế. Đáng tiếc, túi da mà ta tốn không ít thời gian luyện chế ra không cẩn thận đã bị ngươi làm hỏng.”
Nham Lang Vương toàn thân tràn ngập khí tức ngang ngược bình tĩnh nói.
Con ngươi màu đỏ phóng ra hồng mang quỷ quyệt, chẳng khác nào máy quét quan sát trên người Lâm Bắc Thần.
Tóc trên đầu Lâm Bắc Thần như muốn dựng đứng.
Cái này...
Chênh lệch dường như kéo dài ra thêm.
Liệt Diễm Cuồn Cuộn cũng không dùng được.
Lâm Bắc Thần cân nhắc trong lòng.
Có nên mở hay không?
Kéo Nham Lang Vương vào trong tiểu hắc ốc, sau đó xử nó?
Tuy nhiên, nơi này là khảo hạch giải thi đấu thần tuyển, không phải Ma Uyên. Nếu chẳng may thần linh thần giới dùng phương thức nào đó giám sát trường thi, một khi phát hiện hắn tu luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết, việc sẽ trở nên rắc rối.
“A, nếu ta nói hết thảy đều hiểu lầm, ngươi có tin ta không?”
Lâm Bắc Thần mỉm cười nói.
Haiz, ta thông minh một thế nhưng lại hồ đồ nhất thời.
Không nghĩ đến có ngày ta lại bị tiền tài mê hoặc hai mắt.
Muốn bắt một con hàng có giá trị năm trăm triệu điểm tín ngưỡng.
Mà không để ý đến tại sao con hàng này lại có giá năm trăm triệu điểm tín ngưỡng. Lúc này, hắn đã đá vào một tấm sắt.
“Hiểu lầm?”
Nham Lang Vương mỉm cười: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Xin lỗi.”
Lâm Bắc Thần chắp tay một cái: “Vừa rồi ta quấy rầy ngươi, tạm biệt.”
Nói xong, hắn quay người muốn rời đi.
Oành.
Nham Lang Vương ra tay.
Thân hình khẽ động, tiếng nổ vang lên.
Chỉ dựa vào nhục thân di chuyển mà đã ép không khí phát nổ.
Trong đầu Lâm Bắc Thần vừa mới xuất hiện ý định tránh né, gáy đã mát lạnh, đã bị Nham Lang Vương bắt lấy cổ.
Cmn.
Lâm Bắc Thần giận dữ. Hắn bất chấp mở cố địa ra. Oành.
Mặt đất rung mạnh.
Kẽ đất vỡ ra.
Nham Lang Vương cùng với Lâm Bắc Thần, hai thân hình rơi xuống dưới mặt đất.
“Tiểu tử, đừng nên bại lộ sức mạnh không nên bại lộ.”
Giọng nói Nham Lang Vương trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc xuất hiện trong đầu Lâm Bắc Thần: “Nếu không, ngươi sẽ chết còn thảm hơn so với bây giờ gấp một vạn lần.”