Phương Tiểu Bạch liều mạng vùng vẫy.
Nhưng nàng đã bị giữ chặt, căn bản không thể cử động được.
Bàn tay của Triệu Vũ Dương giống như rắn độc từ trên cổ áo đưa xuống, sắp chạm đến mảnh cao chót vót kia.
Lúc này, có người vội vàng chạy tới: "Xảy ra chuyện rồi, công tử.”
Tiến lại gần hơn, hắn quỳ một gối xuống nói: "Công tử, phía Bích Lan bang kia đã xảy ra chút chuyện, bọn họ gặp phải một kẻ khó chơi, Lao lão đại đã bị khống chế ..." Hắn đem chuyện đã xảy ra trong hẻm, kể ngắn gọn ra một lượt.
"Một chiêu đã chế phục Lao lão đại? Có lẽ là... cảnh giới võ sư cấp tám, không có gì đáng ngại."
“Chút chuyện nhỏ này cũng đến báo cáo ta hả?” Triệu Vũ Dương rút tay ra, trở tay tát một cái vào mặt người kia rồi thờ ơ nói: “Ta quan tâm đến cái tên Lao lão đại phế vật đó à... cút. Loại chuyện nhỏ nhặt này, đừng đến làm phiền ta nữa.”
Người đó bị ăn một cái tát lăn lóc quay cuồng, sợ hãi không dám nói gì nữa liền quay người rời đi.
Những người quen thuộc với vị Triệu công tử này đều biết hắn là một kẻ điên, vui buồn thất thường, có khi đến cả người của mình cũng giết.
Triệu Vũ Dương dùng khăn gấm lau tay, sau đó tiện tay ném đi, đôi tay nắm lấy cổ áo của Phương Tiểu Bạch, liền muốn phát lực xé ra...
Lúc này, một giọng nói xa lạ từ đằng sau truyền đến——
"Giữa thanh thiên bạch nhật, trời đất sáng sủa... cái tên khốn nhà ngươi, lại thực hiện hành vi mà ta trước giờ đều muốn làm mà không dám. Ngươi muốn tranh giành ngai vàng hoang đãng số một Vân Mộng thành với ta à?"
Triệu Vũ Dương giật mình.
Khi quay đầu lại nhìn.
Liền nhìn thấy trên bức tường đằng xa, không biết từ lúc nào, đã có một thiếu niên mặc đồng phục học sinh ngồi xổm trên đó.
Thiếu niên này có khuôn mặt tuấn tú vô song, dung mạo kinh động thiên nhân, trên ngón giữa bên phải đeo một chiếc nhẫn màu xanh đậm, trong tay còn cầm một miếng dưa hấu đang ăn dở, vừa ăn vừa nói chuyện, trông cũng không giống người tốt.
"Ngươi là ai?"
Triệu Vũ Dương trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm và hung ác.
“Ta?” Cậu học viên trẻ tuổi đẹp trai vô song ăn mấy miếng dưa hấu còn lại, sau đó lại liếm vỏ dưa, nói: “Ta nói ta chỉ là một quần chúng ăn dưa vô tội thỉnh thoảng ghé ngang qua dừng chân xem kịch, ngươi có tin không? "
"Công tử, chính là hắn."
Người báo tin bị tát vào mặt kia vội vàng lớn tiếng nói: "Chính hắn đã chế phục Lao lão đại của Bích Lan bang.”
"Ồ, lại tìm đến cổng rồi à, xem ra Bích Lan bang đã phản bội ta." Triệu Vũ Dương khẽ nhíu mày nói.
"Ngươi nói không sai."
Lại một người khác nhảy lên tường, chính là Lao Tư, bang chủ của Bích Lan bang với mặt mũi bầm dập.
Chỉ nhìn thấy bang chủ đại nhân mũi vẹo, mắt xếch, hai vành mắt tím đen giống như gấu trúc, rõ ràng là đã bị đánh một trận dã man, nhưng lại tỏ vẻ khí thế chính nghĩa, hùng hồn nói: “Trải qua sự kiên nhẫn dạy bảo và thuyết phục của bạn học Lâm, ta đã nhận thức được sâu sắc những lỗi lầm của bản thân, quyết định sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, làm một người có ích cho Vân Mộng thành, ta đã không còn là ta của trước đây nữa... "
Đánh giá thông qua những vết thương trên khuôn mặt có thể thấy Lâm Bắc Thần đã tương đối để tâm đến việc cải tạo hắn.
Triệu Vũ Dương sững sờ.
Không ngờ rằng Lao Tư lại dám đến.
Hơn nữa còn dám nói những lời như vậy trước mặt hắn.
Không lẽ thiếu niên anh tuấn trong bộ đồng phục học viên này, lai lịch rất lớn sao? Lớn đến mức đủ để khiến Lao Tư an tâm mà phản bội thương hội Thiên Lý Hành? "Lâm công tử?"
Triệu Vũ Dương chắp tay nói: "Ngươi đã đến bao lâu rồi?"
“Không lâu lắm.” Cậu học viên anh tuấn ngồi xổm trên tường, nói: “Từ khi ngươi bắt đầu đánh lén Phương Tiểu Bạch, ta đã bị động nhìn thấy toàn bộ quá trình ngươi giở trò lưu manh sờ vào Tiểu Mễ Mễ của người ta, chậc chậc chậc, quả thực là đê tiện...cay mắt quá. Một công tử hoang đãng thực sự phải ra vẻ có phong cách, có mị lực, ngươi dùng nó trực tiếp như thế này, quả thực làm mất mặt các công tử hoang đãng như chúng ta."
Phương Tiểu Bạch, người bị giữ một bên, gần như tức điên lên. Bản thân rõ ràng là còn chưa bị sờ đến, cái tên chết tiệt này. Hơn nữa, nó nhỏ chỗ nào chứ?
Lúc này nàng đã nhận ra, thiếu niên đột nhiên xuất hiện này chính là Lâm Bắc Thần- nhân vật nổi bật trong vòng dự tuyển.
Điều này khiến trái tim của nàng dần chìm xuống.
Bởi vì trong trí nhớ của nàng, thực lực của Lâm Bắc Thần mặc dù rất mạnh trong số các học viên năm hai, nhưng so với Triệu Vũ Dương, người mơ hồ được cho là võ sư cấp một, vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
Một người như vậy nhảy vào, căn bản chính là tìm đường chết.
Triệu Vũ Dương bị Lâm Bắc Thần trêu chọc cũng không tức giận.
Hắn nhìn Lâm Bắc Thần một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt hiện lên một chút vẻ dịu dàng, dáng vẻ như thể khá là kiêng nể, nói: "Công tử của các đại thế lực trong thành ta đều có biết qua, không biết các hạ là thiếu gia của phủ nào?
Lâm Bắc Thần sớm đã nghĩ xong hàm tước để làm ra vẻ, chỉ chờ hắn hỏi câu này. Ai mà biết vừa mới mở miệng.
Xoẹt!
Ba mũi tên giấu trong tay áo, trực tiếp bắn về phía đối diện.
Triệu Vũ Dương có sở trưởng đánh lén là giỏi nhất.
Hắn biết rằng khi hắn tỏ ra yếu thế, khi người khác theo bản năng muốn trả lời câu hỏi thì chính là lúc phân tâm.
Tuy nhiên, người mà hắn đang đối mặt là ai chứ?
Một lão làng đã lọt vào trận chung kết trong các trận game.
Một game thủ thâm niên trước giờ chỉ có hắn chơi người ta chứ hiếm khi bị người ta chơi xỏ.
Ngay cả Tào Phá Thiên cũng bị hắn chơi.
Làm sao có thể phạm sai lầm như vậy vào lúc này chứ?
Hắn sớm đã đề phòng thủ đoạn này.
Trong nháy mắt, Trịnh Y Kiếm trong tay, tiện tay vung vẫy ra ba đạo kiếm quang. Keng keng keng!
Ba tụ tiễn bị chém bay.
Lâm Bắc Thần từ trên tường nhảy xuống, nổi giận đùng đùng nói: "Đồ chó má nhà ngươi, dám chơi lão tử ..." Lão tử đã tốn rất nhiều tế bào não để nghĩ ra cái biệt danh ‘cuồng duệ khốc huyền điếu tạc thiên’ Nghịch Thiên Tà Thần còn chưa kịp nói ra thì ngươi đã đánh lén rồi.
Giọng nói còn chưa dứt.
Liền nghe thấy một tiếng phịch sau lưng. Khi quay đầu nhìn lại…