Khóe miệng Giang Nhược Bạch hơi co quắp.
Thỉnh cầu của ta?
Đúng là một nam nhân chẳng biết mất mặt là gì.
Vù.
Giang Nhược Bạch cũng lười nói nhảm, biến thành một luồng lưu quang trực tiếp bay đi.
Lâm Bắc Thần vẫn đứng im một chỗ.
Sau khi xác định Giang Nhược Bạch đã thật sự rời đi, hắn đột nhiên ôm trán, từ dưới đất nhảy lên ba trượng, cuồng hô trong lòng.
Mẹ nó!
Mả mẹ nó.
Mẹ kiếp.
Nương môn kia quá lợi hại.
Tuổi còn trẻ mà đã có được tu vi như thế. Một kiếm vừa rồi, hắn gần như không phản ứng kịp.
Nhặt mấy sợi tóc còn vương trên vai, Lâm đại thiếu quyết tâm: “Hôm nay ngươi cắt tóc của ta, ngày sau ta nhất định phải đánh cho ngươi không quăng mũ cởi giáp thì không được ra ngoài...”
Dừng lại, hắn hỏi trong không khí: “Làm xong chưa?”
“Chủ nhân, đã giải quyết xong.”
Một âm thanh quen thuộc truyền ra.
Một u ảnh hơi rung nhẹ trên mặt đất, dung hợp làm một với cái bóng của Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần thỏa mãn gật đầu.
Muốn giết ta, vậy thì phải chuẩn bị cho thật tốt việc bị giết.
Một thích khách tiềm hành ra tay với hắn như thế, tại sao lại cho phép người đó cứ như vậy còn sống rời đi?
“Rất tốt.”
Lâm Bắc Thần nói: “Cung Công, thực lực của ngươi tiến triển còn nhanh hơn ta đã nghĩ rất nhiều. Nếu thích khách kia không bị thương, chính diện đối quyết, ngươi có nắm chắc giết chết được hắn không?”
Đúng vậy.
Sau khi kích hoạt Kiếm Tiên Thần Vị, Lâm Bắc Thần rốt cuộc đã có ấn tượng rõ ràng với Cung Công, không còn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, như có như không trước kia nữa.
Lúc này, hắn rốt cuộc đã hiểu ra vì sao khi hắn sử dụng ứng dụng gọi xe sẽ có nhắc nhởcó hai vị hành khách.
Thì ra Cung Công đã lén ẩn mình trong cái bóng của hắn mà leo lên.
Cung Công đến Thần giới hình như cũng là vì nguyên nhân Thiên Mã Lưu Tinh Tí, thực lực tiến triển cực nhanh, trình độ thích ứng với Thần giới còn cao hơn cả Lâm Bắc Thần.
Bên trong cái bóng truyền đến âm thanh chắc chắn: “Có sáu mươi phần trăm chắc chắn.”
Hizz.
Lâm Bắc Thần hít vào một ngụm khí lạnh.
Thích khách kia cũng trong khoảnh khắc ra tay hắn mới phát hiện được.
Mặc dù thích khách và chiến sĩ chiến đấu chính diện có khác biệt rất lớn, nhưng tỷ suất thắng như thế vẫn khiến cho Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn.
“Thực lực của ngươi tăng trưởng nhanh như vậy sao?” Lâm Bắc Thần không khỏi xúc động hỏi một câu. Chẳng lẽ trên người Cung Công có thứ gì đó đặc biệt?
“Bởi vì Thiên Mã Lưu Tinh Tí cùng với công pháp Vương Trung quản gia truyền cho cực kỳ phù hợp. Hơn nữa, sau khi đến Thần giới, tốc độ thích ứng còn nhanh hơn so với ta đã nghĩ. Bây giờ ta không tu luyện, nhưng thực lực vẫn cứ tăng trưởng một cách tự nhiên. Hơn nữa, Thiên Mã Lưu Tinh Tí dường như cũng đang phát sinh biến dị nào đó.”
Cung Công đường hoàng trả lời.
Hắn vẫn là nam nhân Địa Trung Hải thật thà ngày xưa, không hề có chút thay đổi.
Lâm Bắc Thần nghe xong, như có điều suy nghĩ.
Xem ra, không phải trên người Cung Công có thứ gì đặc biệt.
Mà là trên “tổ hợp hai người không đáng tin cậy” Kiếm Tuyết Vô Danh và Vương Trung có cái gì đó đặc biệt.
Thiên Mã Lưu Tinh Tí là bản vẽ đệm góc bàn của Kiếm Tuyết Vô Danh, còn cái gọi là công pháp vô danh Nặc Tức là do Vương Trung truyền thụ cho hắn. Vương Trung chó cũng không bằng mà cũng biết công pháp?
Lâm Bắc Thần tuyệt cảm thấy chuyện này có chút không tưởng tượng được. Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc truy cứu.
Dù sao, Cung Công trung thành tuyệt đối, thực lực càng mạnh đối với Lâm đại thiếu lại càng là chuyện tốt.
Vù.
Lại một luồng lưu quang màu đỏ sậm rơi xuống.
Giang Nhược Bạch đã quay lại.
Lần này nàng không nhấc mặt nạ hoa tường vi lên.
Ánh mắt xuyên qua mặt nạ hiện lên sự lăng lệ và nghi hoặc: “Người là do ngươi giết?”
Vừa rồi, sau khi rời đi không bao lâu, nàng phát hiện thích khách gia tộc mà nàng đả thương đã chết bên trong hoang dã, thi thể bị ma thú vực sâu xé rách đến không còn hình dạng.
“Ngươi nói chính là người vừa nãy.”
Hai tay Lâm Bắc Thần chống nạnh, lý không thẳng mà khí cũng tráng giễu cợt: “Nữ nhân như ngươi ta thấy cũng nhiều. Ngươi ham sắc đẹp của ta, lần lượt tìm cớ. Nếu muốn bắt chuyện với ta, ha ha, sao không thẳng thắn một chút, bớt sáo lộ, nhiều thêm một chút chân thành?”
Khóe miệng Giang Nhược Bạch lại run rẩy lần nữa. Vù.
Mỹ thiếu nữ, đệ nhất thần chiến sĩ đại tân sinh Đại Hoang Thần Tộc, danh xưng Tường Vi Chi Hoa đã lựa chọn dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi.
Kiếm Tiêu Dao này đúng là quá tiện.
Nàng sợ nói thêm mấy câu nữa với Kiếm Tiêu Dao sẽ nhịn không được mà phá đi lời hứa ban đầu, trực tiếp ra tay giết chết hắn ngay tại chỗ.
“Lần sau, ngươi hãy nhớ tìm một cái cớ sáng tạo một chút rồi đến bắt chuyện với ta.” Lâm Bắc Thần hai tay hợp thành loa, lớn tiếng hô.
Ha ha.
Đối phó nữ nhân, hắn nào có chỉ có một tay.
Hai canh giờ sau, Lâm Bắc Thần thu lại tâm trạng chơi đùa, tranh thủ thời gian điên cuồng săn giết ma thú vực sâu, ma luyện chiến lực của mình.
Bên trong ứng dụng Kiếm Thập Thất Tàn Khuyết Bản, tiến độ vận hành tu luyện kiếm bát Vạn Kiếm Sinh cũng chỉ được hai sáu phần trăm mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần nhìn thấy trong ứng dụng tu luyện của điện thoại Tử Thần công pháp hay tiến độ tu luyện chiêu thức.
Đủ thấy Kiếm Thập Thất không phải bình thường.
Dựa theo tốc độ này, tu luyện từ kiếm bát đến kiếm thập tứ sợ rằng phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng Lâm Bắc Thần lại cảm thấy hưng phấn.
Bởi vì thời gian tu luyện càng dài đồng nghĩa với việc uy lực chiêu thức càng lớn. Chẳng lẽ sau khi tu luyện thành kiếm thập tứ, hắn thật sự có thể tung hoành Thần giới? Lâm Bắc Thần bắt đầu có chút tin tưởng vào “khoác lác” của Kiếm Tuyết Vô Danh. Hai canh giờ sau, Lâm Bắc Thần rời khỏi Ma Uyên.
Hắn trở lại trạm trung chuyển Ma Uyên tầng thứ tư, bán ra những thứ mình săn được. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ dẫn đến oanh động cực lớn, đồng thời cũng có thể giúp cho cửa hàng trưởng tân nhiệm Thanh Lôi thể hiện một cách hoàn mỹ với bên ngoài.
Có thể nói một lần là nổi tiếng.
Sau đó hắn sẽ bồi tiếp mẹ con Thanh Lôi đến thượng nhất khu lựa chọn trạch viện.
Điều này không cần Lâm Bắc Thần quan tâm.
Tịnh Nhai Cầm Thú Tần Thụ đã sớm dựa theo yêu cầu chọn bốn trạch viện, đều là loại hình nhỏ mà tinh.