“Từ chối thì cứ từ chối thôi.”
Hàn Quần lơ đễnh nói: “Cũng chỉ vì Tuyết Nhi cứ khăng khăng muốn gặp hắn. Bằng không, cũng chẳng cần nàng đích thân đi gặp hắn đâu. Phu nhân vất vả rồi. Đúng rồi, tiểu gia hỏa đó có anh tuấn như trong lời đồn không?”
An Đại Hoa thấy lựa chọn của mình nhận được sự đồng ý của trượng phu, trong lòng cũng thở phào một hơi.
Nàng đáp lại: “Hắn vẫn đeo mặt nạ, không nhìn thấy diện mạo thật của hắn, cũng có thể không kém. Đúng rồi, còn có một chuyện rất kỳ lạ.”
“Chuyện gì mà đến cả phu nhân cũng cảm thấy hiếu kỳ thế?” Hàn Quần vừa đấm vai vừa tò mò hỏi.
“Trương Khiêm nói, tiểu tử kia khả năng không phải người câm.” An Đại Hoa thuận lại chuyện thuộc hạ hồi báo cho mình một lần.
Chính là vị thần chiến sĩ đã ngăn Lâm Bắc Thần bên ngoài Ma Nguyên Trai, nghe Lâm Bắc Thần nói chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy không phải ảo giác, về sau hắn đã báo cáo lại cho An Đại Hoa.
“Còn có chuyện như vậy sao?”
Hàn Quần khẽ cau mày, như có điều suy nghĩ.
Dừng một chút, hắn nói: “Chuyện này hẳn Lạc Tuyết không biết. Hắn bỏ bao công sức ẩn tàng như vậy, cũng không phải có lòng tốt không muốn liên lụy Tiểu Tuyết, chắc chắn hắn đang có mưu đồ gì đó.”
An Đại Hoa nói: “Rốt cuộc là đại thiện hay là đại ác thế?”
Hàn Quần cười nói: “Trước mắt cứ xem là đại thiện đi. Hôm nay hắn đã từ chối nàng, không muốn có bất kỳ tiếp xúc với Lạc Tuyết. Nhưng nếu có một ngày hắn chủ động đến tìm chúng ta, chủ động tiếp xúc với Lạc Tuyệt, khi đó chúng ta sẽ đề phòng.”
An Đại Hoa suy nghĩ một lúc lâu mới đáp: “Chàng nói cũng có lý.”
Sở trường của nàng là chiến đấu.
Mấy chuyện động não này, bình thường đều do trượng phu Hàn Quần làm.
“Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là nhanh chóng trợ giúp Lạc Tuyết gia tăng chiến lực. Lam Chủ Thần miện hạ có lệnh chấp nhận con bé tham gia giải thi đấu thần tuyển. Chúng ta nhất định phải giúp đỡ Lạc Tuyết lấy được thành tích tốt nhất trong giải thi đấu lần này. Một khi con bé có thể tiến vào mười thứ hạng đầu, trở thành quyến tộc Đại Hoang Thần chí cao vô thượng, Hàn gia ta cách thế gia ngàn năm chân chính không còn xa.”
Hàn Quần nói, khó tránh khỏi sự hưng phấn.
Hắn phái người tìm kiếm người nhà Hàn Lập chính là vì muốn báo ân, đáp lại sự chiếu cố của ca ca và tẩu tẩu năm đó đối với mình, cũng không mang theo bất cứ mục đích có tính hiệu quả hay lợi ích gì.
Chỉ là không nghĩ đến, Hàn Lạc Tuyết đột nhiên trở thành Thần Thuật Sư thiên mệnh.
Đây quả thật là một niềm vui ngoài ý muốn.
“Chàng nói, tại sao Lạc Tuyết lại đột nhiên thức tỉnh tư chất thiên phú lợi hại như vậy?”
An Đại Hoa vẫn có chút khó có thể tin: “Chẳng lẽ tiền bối Hàn gia các người lại có huyết mạch ẩn tàng lưu truyền hay sao?”
“Việc này ta cũng đang suy nghĩ.”
Hàn Quần nói: “Ta sở dĩ có được thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ đạt được cơ duyên trong chỗ sâu Ma Uyên.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, bất động thanh sắc bổ sung một câu: “Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là sự trợ giúp và nâng đỡ của phu nhân.”
An Đại Hoa lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
Hàn Quần thở ra một hơi, nói tiếp: “Nhưng ta có thể khẳng định một điều, Hàn gia tuyệt đối không có huyết mạch ẩn tàng. Cho nên, ta cũng không rõ nguyên nhân Lạc Tuyết đột nhiên thức tỉnh thiên phú cường đại. Càng nghĩ, ta lại càng cảm thấy đó là thiên mệnh.”
An Đại Hoa cũng không truy cứu chuyện này quá nhiều.
Dù sao, Hàn Lạc Tuyết xuất hiện đối với Hàn gia mà nói cũng là chuyện tốt.
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất, giống như Hàn Quần đã nói, chính là nghĩ hết tất cả biện pháp trợ giúp Hàn Lạc Tuyết lấy được thành tích tốt trong giải thi đấu thần tuyển lần này.
Về phần Kiếm Tiêu Dao?
Không cách nào trở thành võ sĩ thủ hộ của Hàn Lạc Tuyết, chỉ có thể nói mạng của hắn không cách nào hưởng được cơ duyên lớn đến như thế.
...
...
Ma Uyên tầng thứ sáu.
“A a a, sảng khoái quá, thoải mái chết đi được.”
Trong tiếng cười quỷ tiếu chói tai, Lâm Bắc Thần đại sát tứ phương.
Đám Thương Nhiêm Quỷ Dương chung quanh hắn ngã xuống như rạ.
“Thì ra, ta dùng điện thoại suy luận ra kiếm bát Long Tường Trảm là sai lầm. Chiêu thứ tám trong Kiếm Thập Thất không phải là chiêu thức bình thường, mà là kiếm chi thần thuật.”
Kiếm chi thần thuật đã thoát khỏi phạm trù chiêu thức.
Hoặc có thể nói chính xác là đã thoát khỏi phạm trù chiêu thức võ đạo.
Lâm đại thiếu ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
Trước khi tiến vào Ma Uyên, hắn tiện tay dùng điện thoại quét qua Kiếm Thập Thất. Quả nhiên đã xuất hiện một ứng dụng Kiếm Thập Thất không trọn vẹn.
Dung lượng của ứng dụng này lớn nhất từ trước đến nay, tốn mất 120G lưu lượng Ngũ Hệ Hỗn Độn Khí, khiến Lâm Bắc Thần toàn thân run rẩy, mồ hôi tuôn như nước cống mới tải xong.
Sau đó, hắn chờ ứng dụng trong điện thoại vận chuyển ba canh giờ, lúc này hắn mới miễn cưỡng nắm giữ được áo nghĩa của sức mạnh kiếm bát.
Nhưng cũng chỉ được xem là “sơ khuy môn kính” mà thôi.
Tuy nhiên, trình độ “sơ khuy môn kính” này đã đủ cho Lâm Bắc Thần thoải mái chết đi được. Chỉ thấy hắn đứng im tại chỗ, tay phải tạo thành kiếm ấn hình hoa sen trước ngực.
Ong ong ong.
Kiếm minh quỷ dị bộc phát giữa lòng bàn tay.
Giống như có trăm ngàn kiếm khách đồng thời rút kiếm, âm thanh lợi kiếm và vỏ kiếm khuấy động lẫn nhau mà tách ra, không kịp chờ đợi muốn thấy máu quanh quẩn chỗ sâu trong Ma Uyên.
Nương theo âm thanh như vậy, văn tự thần bí lạc ấn trên kiếm trong nháy mắt đã được tạo ra giữa lòng bàn tay của hắn.
Thần quang đại tác.
Thần lực tràn ngập.
Kiếm quang lưu chuyển.
Vô số thần lực kiếm quang giống như đàn cá màu bạc với cái lưng sắc bén từ trong con suối nhảy lên, tranh nhau chen lấn bắt đầu phóng ra từ bên trong kiếm phù hình tròn.