Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1767: Làm sao ngươi biết?




Trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên.

Hậu viện Ma Nguyên Trai.

Trong phòng ngủ của Đại chưởng quỹ Cái Tứ Dã.

Một khí tức dâm mị phiêu đãng trong không khí.

Cái Tứ Dã há miệng thở dốc thỏa mãn.

“Đại nhân, Thanh Lôi rõ ràng chỉ xin nghỉ có nửa ngày, nhưng cả một ngày cũng không thấy đến, chính xác là đã tìm được chỗ dựa, hoàn toàn không để đại nhân ngài vào mắt.”

Một bàn tay trắng nõn của Tiểu Tư Nhiên lộ ra khỏi chăn, quấn vào cổ Cái Tứ Dã: “Chúng ta nên nghĩ cách thu thập tiểu tiện nhân này. Nếu không, ngài làm sao mà lập uy?”

Cái Tứ Dã thở hồng hộc, trong các khe rãnh của gương mặt đầy mỡ thịt của ông ta đều hiện lên sự thỏa mãn.

Ông ta cười một tiếng: “Ta đã quan sát sáu bảy ngày rồi, chiến sĩ áo giáp đen thần bí kia không trở về tìm tiểu tiện nhân kia nữa, chỉ sợ đã chơi chán, sau đó vứt bỏ tiểu tiện nhân đó.”

Nói đến đây, ông ta lại thở dốc vài tiếng.

Vận động vừa rồi quả thật quá kịch liệt.

Vưu vật trong lòng đúng là phệ hồn tiêu xương. Thiếu chút nữa không đáp ứng nổi.

“Ha ha, loại người như thế không có chỗ ở cố định, chỉ ngẫu nhiên đến bán hàng mà thôi, như thế nào lại vì một nhân viên cửa hàng nho nhỏ mà hạ mình đến đây nữa. Tiểu tiện nhân đó đúng là không biết điều. Nếu đi theo ta, ít nhất ta vẫn có thể chiếu cố nàng ta. Ngày mai, ta sẽ để cho nàng ta biết kết cục đắc tội với lão phu là như thế nào.”

Cái Tứ Dã nói.

“A, đại nhân, ngài định đuổi việc nàng ta sao?” Ánh mắt Tiểu Tư Nhiên sáng lên, vui vẻ hỏi. “Đương nhiên không rồi.”

Cái Tứ Dã lắc đầu: “Nếu đuổi việc nàng ta, làm sao ta còn có thể đùa bỡn nàng ta được nữa? Hắc hắc, lão phu muốn giữ lại nàng ta trong cửa hàng, chậm rãi mài chết nàng ta. Một ngày nào đó, nàng ta sẽ chủ động leo lên giường lão phu.”

“Đến lúc đó, đại nhân ngài không được quên ta đâu đấy nhé.” Tiểu Tư Nhiên làm ra vẻ ăn dấm, mị hoặc nói.

Cái Tứ Dã vỗ vào mông Tiểu Tư Nhiên, hài lòng nói: “Yên tâm đi, biểu hiện của ngươi trong khoảng thời gian này không tệ. Bắt đầu từ ngày mai, vị trí chủ quản váy tím lại thuộc về ngươi.”

Màn đêm đã buông xuống hoàn toàn. Trong tiểu viện yên tĩnh trở lại.

Tiểu An An ăn một quả Thúy, trạng thái tinh thần không tệ, chơi đùa đến khuya mới mang theo nụ cười thỏa mãn, trong ngực còn ôm bức tượng bùn nặn chưa xong ngủ thiếp đi.

Cảnh tượng tiếp theo, tiểu thiếu phụ Thanh Lôi nhịn rất vất vả.

Mặc kệ có tiêu hồn bao nhiêu, nàng cũng không dám phát ra âm thanh.

Chỉ có thể hai tay ôm chặt đầu gối, cắn đồ lót của mình, trong cổ họng phát ra âm thanh “ư ư” như có như không mất hết nửa đêm.

Ngày hôm sau. Thanh Lôi mở mắt.

Người bên gối đã không còn.

Ánh mắt của nàng tràn ngập sự bối rối, chợt trấn định lại.

Vẫn là cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.

Khí tinh thần cả người giống như được tăng lên rất lớn, còn thần thanh khí sảng hơn cả khi được thần linh ban thưởng vinh quang và chúc phúc.

Càng thêm không thể tưởng tượng được chính là, Thanh Lôi cảm thấy thể chất của mình được tăng lên rất nhiều, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh tân sinh trước nay chưa từng có.

Nghĩ đến cảnh tượng hoang đường ngày hôm qua, nàng dùng chăn che kín mặt mình lại.

Trên gương mặt trứng ngỗng tràn ngập ánh sáng như sứ giống như có ánh nắng ráng chiều chiếu vào.

“An An?”

Nàng gọi thử.

Không ai trả lời.

Nàng vội vàng mặc quần áo vào.

Nàng phát hiện Tiểu An An không có ở phòng bên cạnh,

Hoảng hốt, Thanh Lôi bước nhanh ra sân, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt lại hiện lên vẻ hạnh phúc.

Ánh sáng ở trung nhị khu không được tốt.

Dưới bóng cây trong sân, Tiểu An An và Lâm Bắc Thần đang ngồi đối diện nhau trên bàn đá, vừa cười nói vừa ăn bữa sáng.

Mùi thơm của bữa sáng tràn ngập trong không khí.

Hình ảnh ấm áp như thế này, nếu là trước kia, Thanh Lôi nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bây giờ nó lại thành hiện thực.

Bất tri bất giác, nụ cười của nàng lại xuất hiện.

Nàng đứng đó, nhất thời không dám lên tiếng phá vỡ hình ảnh xinh đẹp như vậy.

Mãi cho đến khi Lâm Bắc Thần vẫy tay với nàng: “Nào, đến đây ăn sáng đi, bánh ngọt của Thần Hoa Lâu, canh của Trích Tinh Trai, đều là món ngươi thích nhất đấy.”

“Ngươi... làm sao ngươi biết?”

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Thanh Lôi hiện lên sự kinh ngạc.

“Là con nói cho thúc thúc biết đó mẹ.”

Tiểu An An lên tiếng tranh công.

Thanh Lôi ngồi xuống bên cạnh con gái, ôm cô bé vào lòng, cẩn thận quan sát cánh hoa màu hồng giữa mi tâm của cô bé, cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không mà nàng cảm thấy cánh hoa thứ bảy phai nhạt đi rất nhiều.

“Lát nữa ăn xong, chúng ta đến trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên làm thủ tục bàn giao công việc, sau đó đến thượng nhất khu tìm một trạch viện, tranh thủ trong thời gian nửa ngày giải quyết cho xong mọi chuyện cần thiết.” Lâm Bắc Thần nói: “Chiều nay ta còn một số công việc cần phải xử lý.”

“Nếu không, chờ ngươi xử lý xong công việc rồi nói sau.” Thanh Lôi khẽ cắn một miếng bánh ngọt rồi nuốt xuống.

Động tác này của nàng khiến thú huyết Lâm Bắc Thần sôi trào, lại nghĩ đến đêm qua tiểu thiếu phụ cũng đã nuốt xuống như vậy.

“Không cần đâu.”

Hắn nói: “Chuyện của hai mẹ con là ưu tiên hàng đầu.”

Dù sao, nói mấy câu yêu thương như thế cũng chẳng mất mát thứ gì, thành ra hắn chỉ chọn những gì mà phụ nữ thích nghe để nói.

Tiểu thiếu phụ quả nhiên rất dễ dàng thỏa mãn.

Từ trong ra ngoài của nàng đều tràn ngập thần thái vui vẻ, cả người mặt mày tỏa sáng. Dưới cảm xúc tích cực gia trì, giá trị nhan sắc giống như tăng lên không ít.