Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng chào bốn con cự tích con, sau đó một tay vác thi thể Thạch Hóa Cự Tích trưởng thành bước ra khỏi sào huyệt.
Ai biết mới đi được mấy bước, hắn nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Tiếp theo, có mười mấy người như chớp giật vọt vào bên trong sào huyệt cự tích.
Năm người đi đầu mặc giáp trụ thần cương, thân hình khôi ngô, cao hơn ba mét, giống như người khổng lồ. Phía trên giáp trụ có khắc thần văn tinh mịn, hiển nhiên là thần giáp cực kỳ tinh xảo.
Hai người đi theo đằng sau mặc thần bào của Thần Thuật Sư màu đen nạm vàng, thoạt nhìn giống như u quỷ hành tẩu trong bóng đêm.
Chính giữa hai Thần Thuật Sư là một thiếu nữ có mái tóc dài vàng óng.
Thiếu nữ thoạt nhìn cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo xem như thanh tú, ánh mắt vừa dài vừa nhỏ, lông mày màu vàng nhạt nhếch lên, sống mũi thẳng, hai bên hơi có tàn nhang, nhưng môi của nàng lại mỏng như cánh ve, ánh mắt lăng lệ như ưng như lang nhìn chung quanh, lộ ra vẻ kiêu ngạo, cay nghiệt nhưng cường thế.
Ngoài ra còn có bốn cung tiễn thủ thân hình thon gầy, mặc khinh giáp da thuần một sắc, hai tay dài quá gối, trong tay còn cầm theo trường cung, đằng sau và bên hông tổng cộng có ba ống tên đầy ắp.
Sau cùng nhất là ngưu đầu nhân cao bốn mét, đeo khoen mũi màu vàng, một cái sừng bị mất, người khoác ma bào có hình tiêu chí của tội dân, cổ tay và cổ chân đều có xiềng xích thần văn, trên lưng từng người còn mang theo cái bao lớn hơn so với khổ người của bọn họ.
Bọn họ là bối bao nhân, phụ trách thu thập chiến lợi phẩm.
Một đội mạo hiểm đi săn ma thú chuyên nghiệp.
Trong đầu Lâm Bắc Thần lập tức đưa ra phán đoán.
Xem ra, bọn họ đã để mắt đến sào huyệt Thạch Hóa Cự Tích, sau khi chuẩn bị thỏa đáng mới mạo hiểm đi săn. Kết quả bị hắn đoạt trước, nhất định là vồ hụt rồi.
Trong lúc Lâm Bắc Thần dò xét bọn họ, các thành viên trong đội mạo hiểm cũng quan sát hắn.
Mặc áo giáp đen, đeo mặt nạ đen.
Không phân biệt được lai lịch.
Thiếu nữ kiêu căng cường thế thủ lĩnh tiểu đội nhìn thấy con Thạch Hóa Cự Tích trong tay Lâm Bắc Thần, không khỏi cau mày: “Ngươi mau giao nó ra.”
“Cái gì?”
Lâm Bắc Thần cũng cau mày: “Đây là con mồi mà ta giết được, dựa theo quy tắc làm việc của mạo hiểm giả Ma Uyên, nó là của ta.”
“Ai thèm nói với ngươi quy củ cẩu thí đó.”
Thiếu nữ kiêu căng cường thế nói tiếp: “Hoặc ngươi giao ra Thạch Hóa Cực Tích hoặc là chết.”
“Ha ha, đúng là không nói đạo lý.”
Lâm Bắc Thần hất con Thạch Hóa Cự Tích ra đằng sau, oành một tiếng, ném vào bên trong bạch cốt sơn, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay.
“Ngu xuẩn, ngươi chính là muốn chết.”
Thiếu nữ kiêu căng cường thế lạnh lùng, vung tay lên: “Giết.”
Năm chiến sĩ thần cương giáp đứng trước nhất vung cánh tay lên, ném ra những cây búa nhỏ lượn vòng giống như năm thanh đao phá diệt lôi đình, xé rách hư không chém tới Lâm Bắc Thần.
Đồng thời, bọn họ cũng đã hoàn thành động tác rút đao.
Năm thanh trảm đao sáng như tuyết, giống như huyền băng cự hình bổ tới Lâm Bắc Thần.
Pháp trượng trong tay hai Thần Thuật Sư cũng lóe lên ánh sáng thần lực, đồng thời âm thanh păng păng păng păng của bốn dây cung cũng vang lên.
Bão tố đến trước mặt Lâm Bắc Thần nhất chính là bốn ma tiễn màu xanh.
Cùng một lúc, mấy chục đạo sát cơ kinh khủng đồng thời bao phủ Lâm Bắc Thần.
Đội mạo hiểm phối hợp, vừa ra tay là tuyệt sát.
...
...
Đại sảnh trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên.
Hương Nhan tế tư giống như đóa hoa nở rộ trong màn đêm, thanh tú động lòng người đứng phía trước Thần Bích Chi Môn một canh giờ.
Nhưng không nhìn thấy Lâm Bắc Thần.
Trước đó, nàng đã hỏi thăm người của đội tuần tra thần hệ Khoáng Thạch Chi Chủ và những đại hộ kiếm khách chung quanh.
Đáng tiếc, tất cả đều không nhìn thấy thiếu niên dáng người tuấn mỹ câm điếc nào bước ra từ Thần Bích Chi Môn.
Hương Nhan tế tư cũng không phải không nghĩ đến chuyện Lâm Bắc Thần thay quần áo khác. Cho nên, nàng loại bỏ những người tương tự.
Trọng điểm chú ý được dồn vào một người trẻ tuổi áo đen xuất hiện ở Ma Nguyên Trai, bởi vì đối phương mặc giáp trụ đen hoàn toàn giống với bộ mà nàng đưa cho Lâm Bắc Thần.
Nhưng tất cả mọi người đều chứng minh vị thiếu niên mặc áo đen ở Ma Nguyên Trai có thể nói chuyện.
Điều này khiến cho Hương Nhan tế tư đưa ra một kết luận cuối cùng. Lâm Bắc Thần còn chưa đến tầng thứ tư Ma Uyên.
Nàng bấm ngón tay tính toán.
Đã qua ba ngày hai đêm.
Theo lý mà nói, hắn nên sớm đến đây mới đúng chứ.
Chẳng lẽ...
Hắn gặp phải nguy hiểm.
Hương Nhan tế tư càng lúc càng cảm thấy bực bội.
“Không được, ta phải vào trong xem mới được.”
Hương Nhan tế tư dùng Kỳ Lân Cửu Đại Siêu Đạo Tinh Thể gửi tin cho chiến sĩ hộ đạo thần, sau đó không quay đầu lại tiến vào bên trong Thần Bích Chi Môn.
Đây là lần đầu tiên sau khi nàng trở thành Tế tư cấp chín Đại Hoang Thần Điện ba năm, nàng một lần nữa tiến vào tầng thứ tư Ma Uyên.
Tầng này đối với nàng mà nói đã không còn tính khiêu chiến.