Bên trong phòng.
Một trận đại chiến kịch liệt sắp đến hồi kết thúc.
Mái tóc dài che phủ nửa bộ ngực sữa, Thanh Lôi lười biếng ngồi bên trong hồ nước nóng, dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Lâm Bắc Thần: “Thể lực khách nhân tốt thật.”
“Thật sao?”
Ngón tay Lâm Bắc Thần kẹp lấy một điếu hoa tử, vừa nhả khói vừa sờ lên mặt nạ thú văn hỏa diễm: “Ta sợ ngươi không chịu nổi. Ta phát huy còn chưa đến một phần mười.”
Hihihi!
Thanh Lôi che miệng mà cười.
Vốn da thịt trắng như tuyết nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, sáng lóng lánh, giống như phát sáng, bên trên gương mặt xinh đẹp có vẻ thỏa mãn sau khi no bụng.
Giống như một đóa hoa hồng sau trận mưa rào lại càng kiều diễm hơn.
“Khách nhân định mãi mãi không tháo mặt nạ xuống sao?”
Bên trên cặp lông mi thật dài của Thanh Lôi còn treo một giọt mồ hôi nho nhỏ, con ngươi thanh tịnh nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần cũng đang trần truồng ngâm mình trong hồ nước nóng, vừa hiếu kỳ vừa có chút thất vọng.
Đã đến nước này rồi còn không nhìn được diện mạo thật của hắn?
Lâm Bắc Thần sờ mặt nạ của mình, thản nhiên đáp: “Tháo mặt nạ xuống thì được nhưng lại sợ hù chết ngươi. Đến lúc đó, không khí phong tình như thế này sẽ không còn, phong cảnh sẽ bị phá hư.”
Nếu bị ngươi nhìn thấy gương mặt, ta còn làm thế nào lấy lòng thương hại được nữa? Về sau ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là xã hội hiểm ác.
“Thật kỳ lạ!”
Thanh Lôi hơi hoạt động cơ thể một chút, kinh ngạc nói: “Ta cảm nhận được một sự nhẹ nhõm, dễ chịu trước đây chưa từng có, giống như tu luyện đột phá một cảnh giới lớn vậy. Vốn ta tưởng là sẽ bị ngài...”
Nói đến đây, gương mặt trứng ngỗng lập tức đỏ bừng lên.
Trong đầu của nàng nhớ lại hình ảnh Lâm Bắc Thần giày vò vừa nãy, quả thật quá điên. Nhiều tư thế kỳ quái như thế, hắn rốt cuộc làm thế nào mà nghĩ ra được?
Vốn nàng cho rằng trải qua gió táp mưa rào như vậy, cơ thể của nàng sợ rằng sẽ phải nghỉ ngơi hai ba ngày mới xuống giường được, không nghĩ đến dục tiên dục tử xong, toàn bộ cơ thể của nàng có cảm giác tràn ngập sức mạnh, giống như vừa mới được tân sinh.
Loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu.
Lâm Bắc Thần mỉm cười đắc ý: “Ngươi cho rằng ta gạt ngươi sao? Ta đã nói rồi, giường tre cũng có thể tu luyện. Những động tác đó không phải thỏa mãn dục vọng của ta mà là trợ giúp ngươi tu luyện. Bây giờ ngươi đã tin chưa?”
“Tin, tin.”
Tiểu thiếu phụ nhẹ nhàng chui vào lòng hắn, vẽ một vòng tròn nước lên ngực của hắn: “Về sau, chúng ta sẽ còn gặp lại không?”
A, nữ nhân.
Tóm lại vẫn không tránh được vấn đề này.
Ta thuộc về tất cả mỹ nữ.
Không người nào không muốn mưu toan chiếm lấy ta.
Đúng là lòng tham không đáy.
Bàn tay Lâm Bắc Thần thuận theo vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Lôi chuẩn xác nắm chặt, nhẹ nhàng xoa nắn, mặt không đổi sắc tim không nhảy nói: “Đương nhiên là còn.”
“Mặc dù ngài đang gạt ta, nhưng ta cũng rất vui.”
Thanh Lôi hôn một cái lên mặt nạ Lâm Bắc Thần: “Yên tâm đi, ta không quấn lấy ngài đâu.” Nói xong, nàng như con rắn nước trượt khỏi lồng ngực của Lâm Bắc Thần.
Tiểu thiếu phụ bước ra khỏi hồ nước, đôi chân trần như tuyết trắng óng ánh giọt nước thuận theo đường cong trên cơ thể mềm mại của nàng trượt xuống, giống như lưu luyến phong cảnh tuyệt mỹ trong nhân thế, một lát sau mới chịu rơi xuống mặt đất.
Nàng bắt đầu mặc quần áo.
Lâm Bắc Thần chậm rãi nhắm mắt lại.
Bởi vì ngay vừa rồi, hắn cảm giác được Ngũ Hệ Hỗn Độn Khí đang sôi trào mãnh liệt, có xu hướng không áp chế được, không khỏi giật mình.
Chẳng lẽ nữ nhân Thần giới đều kỳ diệu như vậy sao?
Sau khi thi triển thuật song tu Âm Dương Giao Cảm Đại Bi Phú xong, lại có được công hiệu kinh người như thế?
Tiểu thiếu phụ Thanh Lôi không phải xử nữ, sao cũng có linh uẩn?
Hắn vội vàng vận chuyển thuật hô hấp, áp chế sức mạnh bộc phát bên trong cơ thể.
Một lát sau, Thanh Lôi đã mặc xong quần áo.
“Để ta giúp ngươi đi mua quyển sổ tay mạo hiểm giả tầng năm và sáu.” Nàng quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng, cả căn phòng như tràn ngập mùa xuân.
“Được.”
Lâm Bắc Thần cũng không mở mắt.
Sau đó, tiếng mở cửa đóng cửa truyền đến.
Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Gân xanh dần dần nổi lên trên mặt Lâm Bắc Thần.
“Không được rồi, sắp không áp chế được nữa rồi. Hiệu quả song tu lần này quá rõ ràng. Ta phải đến Ma Uyên tu luyện, vận chuyển Ngũ Hệ Hỗn Độn Khí. Nếu còn ở đây, rất có khả năng sẽ bại lộ chuyện ta tu luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết.”
Hắn vội vàng mặc quần áo vào, tranh thủ thời gian rời đi. Một lát sau.
Thanh Lôi mang theo hai quyển sổ tay mạo hiểm giả Ma Uyên tầng năm và tầng sáu trở lại phòng bao.
“Meo, khách nhân phòng số 8 đã rời đi rồi.”
Tiểu miêu nương nói.
Đi rồi?
Gương mặt trứng ngỗng của Thanh Lôi hiện lên sự kinh ngạc.
Sau đó là một sự thất vọng không cách nào ức chế được xuất hiện. “Hắn có để lại lời nói gì không?”
Thanh Lôi lại hỏi.
“Không có, meo.”
Tiểu miêu nương có chút đồng tình nhìn đại tỷ tỷ xinh đẹp giống như thần linh trước mắt.
Cái tên gia hỏa mang mặt nạ kia thật không phải người.
“Vậy à.”
Thanh Lôi mỉm cười, nói: “Chúng ta đi tính tiền thôi, tổng cộng là...”
“Meo, không cần đâu, đại tỷ tỷ, tên kia đã tính tiền rồi.” Tiểu miêu nương chỉ cao nửa người, ngẩng đầu nói: “Tất cả phí tổn đều đã được thanh toán xong.”
Thanh Lôi ngẩn ra, rơi vào trầm tư. “Meo, đại tỷ tỷ không sao chứ?” Tiểu miêu nương lo lắng hỏi.
Thanh Lôi giống như người trong mộng mới tỉnh lại, mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu. Cảm ơn ngươi, tiểu miêu nhân đáng yêu.”
Nàng đưa tay vuốt ve đầu tiểu miêu nương.
Tiểu Khởi Ti miêu nương phát ra âm thanh vui sướng.
Nàng giơ cao móng vuốt béo múp míp màu hồng, duỗi lưng một cái: “Meo, tay tỷ tỷ mềm thật, Đoàn Đoàn thích tỷ tỷ lắm...”
“Tiểu gia hỏa.”
Thanh Lôi mỉm cười.
Tiểu miêu nương nũng nịu, đong đưa cái đuôi lông xù, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ không quên được tên kia sao? Đoàn Đoàn sẽ giúp tỷ tỷ lưu ý. Nếu nhìn thấy hắn mang theo những nữ nhân khác đến, Đoàn Đoàn nhất định sẽ nói cho tỷ tỷ biết.”
Thanh Lôi đưa tay búng vào trán tiểu miêu nương một cái.