"A. . ."
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trong tiểu viện, biến hóa bất ngờ xuất hiện.
Tiếng kêu thảm chính là từ trong miệng Bụi Gai Chi Chủ Kiệt Lạp phát ra, chỗ cánh tay hắn nắm cổ Hàn Lạc Tuyết, một ánh đao chợt loé, trực tiếp rơi xuống. . .
Cùng lúc đó, hai đầu gối của hắn cũng đồng thời bị chém đứt.
Kiệt Lạp mất đi khả năng chống đỡ, ngã xuống đất kêu thảm lộn vòng về phía trước.
Thần kỳ là miệng vết thương của hắn, lại không có chút máu nào phun ra. Biến cố như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi.
Hàn Lạc Tuyết lúc sau phản ứng lại vội vàng kéo lấy mẫu thân Ngô Vi lui lại. Cùng lúc đó, lưu quang chợt lóe.
Lâm Bắc Thần đã tới bên cạnh Hàn Lạc Tuyết.
"Vừa rồi đó là. . . Thần Thuật gì?"
Xa phu xe ngựa màu đen kinh ngạc hỏi.
"Không. . . Đây không phải là Thần Thuật, mà là. . . Một người khác đang giúp tiểu câm." Trong xe giọng nữ chậm rãi nói: "Hoá ra hắn yên tâm xuất thủ truy kích, cũng không phải lỗ mãng, mà là có chỗ dựa."
Trong viện.
"Chờ một chút, ngươi nghe ta nói. . ."
Bụi Gai Chi Chủ Kiệt Lạp nhịn đau cầu khẩn, còn muốn giải thích gì đó.
Nhưng Lâm Bắc Thần không có chút nhân từ cùng thương cảm nào.
Hưu!
Cong ngón tay búng ra.
Một tia kiếm phong trực tiếp bắn thủng đầu Kiệt Lạp.
Chủ bang hội Bụi Gai Hắc Sắc, mất mạng.
Máu tươi tràn ra, chảy xuôi trên cục gạch trên mặt đất, phảng phất như bất tri bất giác mà sám hối muốn rửa sạch tội ác của mình mang tới cho mảnh đất này.
"Bang chủ. . ."
Các thành viên khác của bang hội thấy cảnh này, trực tiếp sợ choáng váng.
Cũng không biết là người nào quát to một tiếng, đám người xoay người bỏ chạy.
Phảng phất như thuỷ triều màu đen đang rút vậy.
"Ta đã nói, hôm nay muốn tất cả các ngươi chôn cùng lão Hàn."
Một nhóm chữ hiện lên trong hư không.
Lâm Bắc Thần lãnh lùng xuất thủ.
Thời gian một chén trà sau.
Xung quanh quán rượu Thính Tuyết đâu đâu cũng là xác chết, máu chảy thành sông.
Các thành viên hắc bang ngày thường bá đạo ngang ngược, hoành hành khắp nơi, toàn bộ đều bị giết sạch.
Cũng chỉ có hương chủ Trịnh Tam Thông trong ngực ôm mèo ba đuôi kia, run lẩy bẩy mà quỳ trong vũng máu trên mặt đất, bị dọa đến mất hồn mất vía: "Ta sai rồi, đừng có giết ta, ta. . ."
Bành!
Một tia kiếm phong, bắn thủng đầu của hắn.
"Meo meo."
Mèo ba đuôi vô cùng hạnh phúc nhảy từ trong ngực hắn ra.
Mặc dù thân là ma thú cơ thể kiên cố, nhưng mỗi ngày đều bị tên nhân loại mạnh mẽ vuốt ve, căn bản không có chút cảm giác thư thái, thoải mái nào, trốn thì trốn không thoát, phản kháng lại không dám phản kháng, chỉ có thể cố nín nhịn tỏ ra dễ thương để tiếp tục sinh tồn. . .
Hôm nay rốt cuộc cũng thoát rồi.
Trong lòng nó ngược lại còn cảm thấy cảm kích đối với Lâm Bắc Thần người sát hại chủ nhân nó. Giết sạch tất cả thành viên Bụi Gai Hắc Sắc, Lâm Bắc Thần lúc này mới quay người, đi tới trước mặt Nhiễm Tri Xuân.
"Bây giờ, ngươi còn có gì để dựa dẫm nữa?"
Một dòng chữ hiện lên ở trước mặt Nhiễm Tri Xuân.
Hai mắt hắn đã trợn tròn sợ hãi, tim đập liên hồi như muốn vỡ tung.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, tiểu câm này vậy mà hung mãnh đến mức này, một người hai quyền, liền giết sạch tất cả người Bụi Gai Hắc Sắc.
Sớm biết tiểu câm là một con rồng mạnh mẽ như thế này, nói gì Nhiễm Tri Xuân cũng không dám tới đối nghịch.
"Ta. . . Ta. . ."
Nhiễm Tri Xuân run lẩy bẩy, hai hàm răng va vào nhau, cũng không còn âm tàn cùng cừu hận lúc trước nữa, mà kinh hoảng hoảng sợ tới cực điểm
Vốn cho rằng chỉ là một tên câm điếc có chút sức mạnh mà thôi, không biết sống chết muốn đối nghịch cùng bang hội, đợi đến khi người Bụi Gai Hắc Sắc chạy đến, ắt hẳn khiến cho tên tiểu tử này muốn sống không được muốn chết không xong.
Ai ngờ, bây giờ tất cả người của Bụi Gai Hắc Sắc từ trên xuống dưới, đều bị hủy diệt ở trong tay tiểu câm.
Thằng hề chính là ta?
Nhiễm Tri Xuân lâm vào sâu trong tuyệt vọng.
"Bây giờ biết sợ hãi rồi?"
"Ngoan độc không nổi nữa rồi?"
Hai hàng chữ viết lơ lửng ở trước mặt hắn.
"Ta sai rồi, ta không phải là người, cầu xin ngươi, tha ta một mạng. . ."
Nhiễm Tri Xuân phát như điên mà dập đầu trên mặt đất, kêu rên cầu xin tha thứ.
Hắn nhìn sang Hàn Lạc Tuyết, khóc thút thít nói: "Tiểu Tuyết, ngươi có nhớ không? Ta từng giúp đỡ ngươi, vì ngươi làm rất nhiều việc, vì bảo vệ ngươi, còn từng bị phần tử bang hội đánh. . ."
Hắn lại hướng về phía Ngô Vi dập đầu, nói: "Nương, lão nương, ta sai rồi, nể tình ta nhiều năm như vậy, vẫn luôn hiếu thuận với người, người cầu xin giúp ta. . ."
"Lúc ngươi hạ độc hại lão Hàn, có từng nghĩ tới hắn đối xử với ngươi như thế nào không?"
Một dòng chữ nổi bồng bềnh giữa không trung.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần như kiếm, nhìn chằm chằm hắn.
"Cầm thú."
Hàn Lạc Tuyết trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả.
Ngô Vi cũng cắn răng nghiến lợi nói: "Ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua, vậy mà không thay đổi được lòng dạ ác độc, vong ân phụ nghĩa của ngươi, trước đây nếu không phải lão Hàn cứu ngươi, ngươi đã sớm chết cóng chết đói ở đầu đường, không nghĩ tới hắn cần cù chăm chỉ thiện chí giúp người cả một đời, sau cùng lại cứu về một con rắn độc, phi."
"Cứ như vậy giết hắn, tiện nghi cho hắn rồi."
Một dòng chữ nổi bồng bềnh giữa không trung, Lâm Bắc Thần nhìn về phía Hàn Lạc Tuyết, nói: "Muốn đích thân báo thù vì cha không?"
Một thanh kiếm gãy nhuốm máu, đưa tới trước mặt Hàn Lạc Tuyết.
Hàn Lạc Tuyết không chút do dự.
Nàng đưa tay, năm ngón tay nhỏ nhắn tái nhợt, nắm thật chặt chuôi kiếm.
"Tiểu Tuyết, đừng mà. . ."
Nhiễm Tri Xuân hoảng sợ tột độ.
Nhưng khí thế Lâm Bắc Thần hoàn toàn áp chế hắn , khiến cho hắn căn bản là không có cách nào phản kháng.
"Đi chết đi, đồ cặn bã."
Âm thanh Hàn Lạc Tuyết nức nở vang lên, nàng dùng kiếm gãy trong tay, không ngừng đâm về phía Nhiễm Tri Xuân.