Rất nhiều ánh mắt, đều tập trung ở trên người Lâm Bắc Thần.
Thiếu niên anh tuấn áo trắng giống như thần vậy.
Hắn một thân mặc đồ trắng bình tĩnh đứng ở cửa ra vào linh đường, đám người Nhiễm Tri Xuân quỳ phía sau, vũng máu chảy ra từ đầu gối bị đập vỡ nhuộm đỏ cả mặt đất, làm cho cả linh đường tràn ngập mùi máu tanh, cũng làm cho bộ đồ màu trắng như tuyết của hắn, giống như một vị Kiếm Tiên tới báo thù.
Thiếu niên anh tuấn như vậy xuất trần, khí chất
tuyệt thế như vậy, không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng hắn vẫn xuất hiện ở đây.
Hắn đang chờ đợi.
Chờ ai?
Đương nhiên là chờ đám người bang hội Bụi Gai Hắc Sắc xuất hiện.
Thiếu niên khí phách ngút trời.
Nhưng ở thế giới này, chỉ có khí phách có tác dụng không?
Rất nhiều mạo hiểm giả yên lặng tự hỏi trong lòng.
Ở bên ngoài tường viện, có một chiếc xe ngựa màu đen.
Cũng quanh xe ngựa không có bất kỳ biểu tượng hoa văn họa tiết gì, kéo xe ngựa là ma thú có tên Phong Dẫn Thú tới từ Ma Uyên, âm thầm ra hiệu cho tất cả mọi người biết người trong xe có thân phận đặc thù.
Xa phu là một đại hán trung niên mặc trên người áo choàng có mũ trùm đầu màu đen, Dưới mép áo choàng có thể nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng với bộ râu rậm, mỗi hơi thở đều như một mũi kim thép thấm đẫm máu sinh linh, bàn tay của hắn khớp xương thô to, để lộ ra bắp cánh tay phát triển giống như đao búa, bên hông treo kiếm, trong tay nắm roi ngựa. ….
"Đại nhân, người của Bụi Gai Hắc Sắc, chẳng mấy chốc sẽ đến. Chúng ta có cần ra ngoài ngay bây giờ không?"
Xa phu thấp giọng hỏi.
"Trước tiên quan sát rồi nói."
Trong xe ngựa truyền đến một giọng nữ êm ái: "Thiếu niên áo trắng này rất thú vị, xem hắn tiếp theo định làm gì."
"Vâng."
Xa phu cung kính trả lời.
Vừa dứt lời.
Mặt đất truyền đến âm thanh chấn động từ nơi xa.
Là sự cộng hưởng được hình thành từ chân của một lượng người vô cùng lớn đang chạy như điên đến.
Giống như khí tức tản ra từ một đám võ giả khi bọn chúng chạy như điên, phảng phất như thiên quân vạn mã đang gào thét lao tới vậy, tạo ra khí thế đủ để cho người bình thường kinh hãi cùng khiếp sợ.
Là bang hội Bụi Gai Hắc Sắc.
Bọn hắn tới rồi.
Rất nhiều người chú ý chuyện hôm nay, trong lòng lập tức run lên.
Nhất là khi bọn hắn nhìn thấy đám người mặc y phục màu đen đông nghịt như thủy triều, phảng phất như thôn phệ tất cả mọi thứ, lấp kín đường đi cùng hẻm nhỏ, từ bốn phương tám hướng cùng tụ tập ở quán rượu Thính Tuyết, một cảm giác sợ hãi khó tả nhấn chìm bọn hắn.
Nhiều người như vậy.
Đây là triệu tập tất cả phần tử bang hội Bụi Gai Hắc Sắc đến sao?
"Mau nhìn xem, đó là Kinh Cức Chi Chủ Kiệt Lạp."
Một vị mạo hiểm giả trẻ tuổi đứng ở trên nóc nhà la thất thanh.
Hội trưởng Bụi Gai Hắc Sắc vậy mà đích thân đến đây?
Mọi chuyện đang làm lớn lên.
Nhìn thấy hội trưởng Kiệt Lạp được mệnh danh là Bụi Gai Chi Chủ của bang Bụi Gai Hắc Sắc cũng hiện thân, rất nhiều người vây xem ý thức được, lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Bởi vì Kiệt Lạp còn có một thân phận khác ——
Người xếp thứ ba trong năm đại cường giả khu hạ tam khu Tây Bắc Đại Hoang thành.
Là một chiến sĩ quyến tộc cường đại.
Lúc bình thường, vị này là một trong những chiến sĩ cường đại chưởng khống hắc vân ở khu hạ tam, luôn không ngừng chuyên tâm khổ luyện ở trong khu hai, có rất ít chuyện có thể kinh động đến hắn.
Hoá ra tên gia hoả gọi là Nhiễm Tri Xuân, địa vị trong bang Bụi Gai Hắc Sắc cao như vậy, vừa xảy ra chuyện trực tiếp kinh động tất cả người trong bang hội.
Rầm rầm rầm!
Bức tường viện quán rượu Thính Tuyết, trực tiếp bị đánh đổ.
Nguyên một đám thành viên bang hội mặc đồng phục màu đen tràn vào.
Sưu sưu sưu.
Bốn phía thân ảnh lấp lóe.
Còn có một vài thành viên tinh anh bang hộ , tay cầm tên nỏ xuất hiện ở xung quanh tường, nóc nhà, giống như đám quỷ màu đen, nhắm mũi tên lên mấy người Lâm Bắc Thần.
Trong chớp mắt, giương cung bạt kiếm.
Lúc này, đám người như thủy triều đen tách ra thành một con đường.
Bụi Gai Chi Chủ Kiệt Lạp chậm rãi đi ra.
Phía sau hắn, mang theo tam đại đà chủ, cửu đại hương chủ, đều là nhóm cao thủ có danh tiếng không mấy tốt đẹp gì, vô cùng khí thế, khiến cho cả tiểu viện cảm thấy ngạt thở giống như bị áp bách vậy.
"Bang chủ."
Nhìn thấy thân ảnh Bụi Gai Chi Chủ Kiệt Lạp xuất hiện, đám gia hỏa gãy chân quỳ trước quan tài kia, đều hưng phấn mà vui mừng hô lên.
Viện binh tới rồi.
Chúng ta được cứu rồi.
"Ô ô ô. . ."
Nhiễm Tri Xuân nửa gương mặt bị đánh nát, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng lại phát ra tiếng cười như dã thú, ngửa mặt lên, vẻ mặt mang theo đắc ý cùng cừu hận nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.
Sắc mặt Lâm Bắc Thần với cùng bình tĩnh.
Hàn Lạc Tuyết lúc này lại không sa sút tinh thần giục Lâm Bắc Thần mau rời đi.
Mặc dù nàng sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy, hít thở dồn dập, tim đập như đánh trống, khuôn mặt trắng xám như thoa phấn, nhưng vẫn là kiên định tiến về phía trước một bước, nói: "Chuyện này. . . là chuyện của Hàn gia ta, các ngươi. . ."
Lời còn chưa dứt.
Hưu!
Một tia sáng màu đen phá không bay tới.
Là phi đao.
Lâm Bắc Thần khoát tay, nắm được phi đao, dùng sức nắm chặt.
Bụi thiết từ trong kẽ ngón tay chảy ra.
Bóp thiết thành bùn.
Thấy cảnh này, Kiệt Lạp Bụi Gai Chi Chủ không khỏi biến sắc, nhẹ nhàng khoát tay về phía sau. Đứng ở sau lưng hắn Cổ Thách biệt danh Lưu Ảnh Đao một trong cửu đại hương chủ, lúc này mới đem một phi đao khác trong tay hạ xuống.
Bất quá hán tử cường tráng mái tóc dài mặt nhìn như ngựa, lại cười cười khiêu khích với Lâm Bắc Thần.
"Ngươi chính là kẻ xông tới tổng đà của ta?"
Kiệt Lạp dò xét Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, phát hiện hình tượng của hắn không giống bất kì chiến sĩ cường đại nào.
Theo lý mà nói, anh tuấn như vậy, lại có thực lực của chiến sĩ quyến tộc, ở khu hạ tam đại khu Tây Bắc thậm chí là khu trung nhị, đều không phải kẻ vô danh mới phải.