Mẹ nó?
Chết như vậy hả?
Lâm Bắc Thần theo bản năng liếc nhìn chung quanh.
Mả mẹ nó!
Hắn lúc này mới phát hiện, thì ra vừa rồi mình ép đại hán cơ bắp khổng lồ này viết ra những chuyện liên quan tới công pháp tu luyện thường thức của Thần giới, trong lúc bất tri bất giác, lại ở trên mặt đất của con hẻm vắng vẻ này, viết một diện tích dài trọn vẹn mười mấy mét, ít nhất cũng bốn năm ngàn chữ.
"Số lượng từ nhiều như vậy?"
"Nếu chuyển đổi thành chương mới thường ngày của Loạn Thế Cuồng Đao, tác giả văn học mạng bị vùi dập giữa chợ mà ta yêu thích nhất trên Địa Cầu kiếp trước, nội dung khoảng chừng hai chương, hơn nữa còn đều là thiết lập có trình độ!"
"Cho nên tên này, vậy mà lại mất máu chết?"
Lâm Bắc Thần một trận cạn lời.
Võ giả của Thần giới cũng có thể mất máu mà chết?
Thuỷ văn chấm máu tươi của mình, có thể đem bản thân đang sống sờ sờ thuỷ văn đến chết, đoán chừng tên này là người đầu tiên.
Đáng tiếc.
Nguyên nhân thực sự về việc bang hội Bụi Gai Hắc Sắc truy sát ta, vẫn còn chưa kịp hỏi ra.
Tên khốn này.
Lâm Bắc Thần có chút tức giận.
Uổng cho một cái đầu, một thân cơ bắp lớn như vậy, nhưng huyết dịch trong cơ thể tại sao lại ít như vậy chứ? Tại sao không thể có khả năng tái sinh?
Còn nữa, hắn cũng sắp chết rồi, vừa rồi tại sao không nhắc nhở ta chứ?
A, đúng, hàm răng của hắn và xương hàm đều bị ta đánh vỡ rồi, căn bản nói không nên lời.
Cho nên vừa rồi khi ta rơi vào trầm tư, đột nhiên mất máu hôn mê, không kịp cầu cứu, cuối cùng triệt để chết đi?
Lâm Bắc Thần nói lời xin lỗi với thi thể cơ bắp khổng lồ: "Mặc dù lúc đầu cũng là dự định sau khi hỏi xong thì xử lý ngươi, nhưng lại không phải là loại phương thức này... nhưng tốt xấu gì cũng giữ cho ngươi toàn thây, hi vọng ngươi chết vui vẻ."
Sau đó, hắn cầm ra một bao Hoá Thi Phấn vị ô mai của An Mộ Hi, xử lý thi thể của đại hán cơ bắp này, lại tiêu trừ dấu vết khác của hắn, xóa đi huyết thư bốn năm ngàn chữ trên mặt đất, lúc này mới quay người rời đi.
Dù sao cũng mới tới Thần Giới, Lâm Bắc Thần vẫn rất cẩn thận cảnh giác.
Hắn vừa trở về, vừa suy nghĩ chuyện ngày hôm nay ở trong lòng.
Điều khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy kỳ quái chính là, Sài Cẩu Nhân kia cố ý dụ hắn tới đây, hình như vẫn lo lắng bị người Hàn gia đuổi theo... cho nên, mục tiêu của bọn hắn, từ lúc mới bắt đầu chính là mình.
Cái này không khoa học.
Một mỹ thiếu niên yếu đuối ngây thơ vô hại, phẩm tính thuần lương, thấy máu liền choáng giống như tiểu bạch hoa ta, vừa hay mới lẻn đến thế giới này mấy ngày mà thôi, bọn hắn tại sao lại muốn giết ta chứ?
Không có lý do.
Xem ra phải tìm cơ hội, đi tổng bộ của bang hội Bụi Gai Hắc Sắc để hỏi cho rõ ràng. Chủ ý đã định, Lâm Bắc Thần đưa tay cho mình hai cái bạt tai.
Ba~ ba~.
Gương mặt có chút sưng phù lên.
Một lát sau.
Lâm Bắc Thần về tới đường phố ban đầu.
"A, là câm ca ca "
Thiếu nữ quán rượu Hàn Lạc Tuyết đang lo lắng tìm kiếm, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Bắc Thần, con người tròn trịa sáng lên phóng ra ánh sáng kinh người, bất chấp tất cả xông tới, nói: "Ngươi thế nào rồi? Ngươi đã đi đâu vậy? Ngươi không sao chứ?" "Aba Aba "
Lâm Bắc Thần mỉm cười chất phác lương thiện, khoa tay múa chân cái gì đó, đem túi tiền đưa qua cho Hàn lão cha.
"Ngươi đuổi theo tên trộm kia hả?"
Hàn Lạc Tuyết vô cùng kinh ngạc: "Giành lại được túi tiền về? Ngươi... ngươi bị người ta đánh sao?"
Nàng cuối cùng đã nhìn thấy vết bầm tím trên gương mặt của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần khẽ lắc đầu 'Aba Aba', biểu thị bản thân mặc dù phải trả giá nặng nề nhưng chỉ cần có thể cướp túi tiền về lại tất cả cái khác đều không quan trọng.
Hàn Lạc Tuyết đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong nháy mắt nước mắt từ trong đôi mắt to tròn rơi xuống, nhẹ giọng nói: "Đau không?"
Lâm Bắc Thần chỉ cười chất phác.
"Cái đồ ngốc nhà ngươi, có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không."
Thiếu nữ quán rượu vừa cảm động vừa tức giận vừa đau lòng.
Trên đường trở lại 'Quán rượu Thính Tuyết', phu phụ Hàn Lập khen ngợi Lâm Bắc Thần không ngớt.
Hai lão nhân cũng không ngờ rằng, tiểu câm này lại có thể dũng cảm như vậy, đơn thân một mình đuổi theo kẻ trộm, chịu một trận đánh đập tàn nhẫn, đã thực sự đuổi theo đem túi tiền trở về.
Mặc dù không có thực lực gì, nhưng tuyệt đối có dũng khí.
Ngay cả Hàn lão cha cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có phải thật sự phải thay đổi chủ ý, đem nữ nhi gả cho Lâm Bắc Thần hay không.
Dù sao giữa Nhiễm Tri Xuân và Lâm Bắc Thần, nữ nhi Hàn Lạc Tuyết có khuynh hướng rõ ràng---- chỉ có ở bên người mình thích mới có thể có được hạnh phúc thực sự.
Rất nhanh, 'Quán rượu Thính Tuyết' đã ở ngay trước mắt.
Xa xa liền nhìn thấy Nhiễm Tri Xuân thân thể cường tráng đang đứng ở cổng chính của quán rượu, thần thái mong chờ đang chờ đợi cái gì đó.
"Đứa trẻ Đại Xuân này, cũng là có lòng."
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, đột nhiên lại cảm thấy kỳ thật Nhiễm Tri Xuân hiểu tận gốc rễ, ở quán rượu nhiều năm như vậy chịu đủ mệt nhọc, cũng là sự lựa chọn không tồi.
Dù sao chỉ là lâm vào xoắn xuýt.
"Cha, nương, Tiểu Tuyết, các ngươi cuối cùng đã trở về rồi, chuyện có thuận lợi không? Xin được thần dược rồi chứ?"
Nhiễm Tri Xuân bước nhanh tới chào đón, giúp đỡ xách đồ, nhìn cũng không thèm liếc nhìn Lâm Bắc Thần.
"Xin được rồi, yên tâm đi, cha con rất nhanh liền có thể khỏi bệnh rồi."
Ngô Vi với vẻ mặt vui mừng, cười nói.
Nhiễm Tri Xuân vô cùng vui mừng, nói: "Tốt quá rồi, thật sự là tốt quá rồi." Một nụ cười thành thật chất phác.
Hàn Lạc Tuyết không nói gì.
Hàn Lập lại tràn đầy phấn khởi kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay, nhất là Lâm Bắc Thần dũng cảm đuổi theo kẻ trộm, cuối cùng bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập nhưng lại đoạt được túi tiền, càng kể lại nhiều lần sinh động như thật.
Nhưng Nhiễm Tri Xuân căn bản không hề tiếp nhận câu chuyện này.
Lâm Bắc Thần cũng lơ đễnh.
Anh chàng đáng thương này bị ghen tị làm cho choáng váng đầu óc.
Trước đó mấy lần đều ở trong bóng tối quấy phá, nhưng cân nhắc đến việc anh chàng này cũng là một thành viên của gia đình, đồng thời cũng đến quán rượu sớm hơn mình, cống hiến cực lớn đối với Hàn gia, Lâm Bắc Thần cũng lười so đo.