“Ngươi làm sao mà quen được nhân vật lợi hại như thế?”
Tròng mắt tên ăn mày mặt nhỏ chuyển động, tò mò hỏi: “Ta biết rõ lai lịch của ngươi, vì rượu mà có thể bán toàn bộ vốn liếng, còn thiếu nợ. Tại sao ngươi lại quen được nhân vật lợi hại như thế?
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta?”
Tên ăn mày gầy gò có bộ ngực lớn khinh thường nói: “Rượu chẳng qua chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, nhưng ngươi bán hải sản hết hạn sử dụng khiến một vị thần linh của Đại Hoang tộc ăn tiêu chảy những một tháng. Đây chính là lừa gạt vô lương.”
Tên ăn mày gương mặt nhỏ lập tức phản bác: “Cái gì mà hải sản hết hạn sử dụng? Đó là loại sản phẩm mới mà ta bồi dưỡng ra được. Ai biết được tên du côn tiểu sắc đó bị dị ứng chứ. Đây chỉ là hiểu lầm. Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề vừa nãy của ta.”
Tên ăn mày gầy gò có bộ ngực lớn nói: “Cái này còn không đơn giản sao? Chỉ dựa vào gương mặt mỹ mạo, tuyệt thế mỹ nhân của ta, còn có dáng người nghịch thiên, bên cạnh xuất hiện mấy tên liếm chó không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng quát chói tai, tiếp theo còn có tiếng người kêu đau.
Sau đó là một trận ồn ào.
Tiền viện khách sạn nhỏ rách nát lập tức gà bay chó chạy.
“Được rồi, đổi chỗ thôi. Đúng rồi, chúng ta tắt hệ thống siêu dẫn bát đại Kỳ Lân đi, nếu không sẽ dễ dàng gây ra ba động. Ít người ở khu tội dân này có thể mua được thứ đồ chơi đó lắm.”
“Biết rồi, ngươi chính là một tên gian thương buôn độc thủy sản lòng dạ hiểm ác.”
....
...
Bạch Vân thành, Kiếm trủng.
“Quá tốt rồi.”
Lâm Bắc Thần vui vẻ thu lại cái loa công suất lớn: “Các ngươi quả nhiên không biết nghe lời. Nếu vậy, ta đành phải giết sạch toàn bộ các ngươi.”
Đối diện.
Sắc mặt đám người Ngụy Đông Thành khó xử vô cùng.
Tên phế vật Kiếm Vô Cực giữ Hoang Thần Lệnh mà còn bị giết, đồng đội cùng cấp bậc là Hùng Bá và Huống Tu Tử đều đã theo gót Kiếm Vô Cực.
Tạo thành thế cục như vậy chính là Lâm Bắc Thần, người mà bọn họ ngay từ đầu không coi trọng.
Tên hoàn khố não tàn đó ẩn tàng sâu như vậy sao? “Chúng ta liên thủ lại.”
“Không có chuyện lui lại đâu.”
“Liều chết một trận, hiệu trung vì chủ nhân.”
Ba vị đại Thiên Nhân nhìn nhau, ý chí chiến đấu một lần nữa bắt đầu cháy hừng hực.
Bọn họ đã gặp qua vô số thời khắc nguy hiểm trong cuộc đời, cục diện như hôm nay cũng không phải lần đầu tiên. Võ giả khó tránh khỏi tử trận. Bọn họ đã sớm có giác ngộ như thế.
Đón lấy tàn kiếm gào thét đầy trời, ba người đồng loạt ra tay.
Từ đằng xa.
Lục Quan Hải và Sở Vân Tôn đồng thời thôi động Huyền khí.
Cho dù nói như thế nào, lúc này Lâm Bắc Thần chính là minh hữu của bọn họ. Mặc dù Sở Vân Tôn không thích Lâm Bắc Thần, nhưng hắn cũng biết, tuyệt đối không thể ngồi không để ý đến, nhất định phải liên thủ tốc chiến tốc thắng.
Nhưng nữ quan viên thần bí Lâm đại nhân đã giơ tay ngăn lại.
“Không cần lo lắng.”
Trong giọng nói bình tĩnh của nàng mang theo một chút quỷ quyệt: “Nhìn kỹ rồi hẵng nói.”
Sở Vân Tôn hừ một tiếng: “Nhìn kỹ rồi hẵng nói? Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ? Nếu tiểu tử kia bị người khác đánh chết thì phải làm sao bây giờ?”
Nói xong, hắn không để ý đến, muốn trực tiếp ra tay hỗ trợ. Chỉ cần là người Bạch Vân thành, hắn sẽ bao che.
Lục Quan Hải nhìn hắn: “Nhìn kỹ rồi hẵng nói.”
Sở Vân Tôn lập tức gật đầu, không chút do dự: “Được.”
Nữ quan viên thần bí: “...”
Sinh vật liếm chó quả thật đáng sợ.
“Đại nhân, nếu không hỗ trợ, Lâm Bắc Thần hắn có phải sẽ...”
Ánh mắt Tiêu Nhiên mang theo sự chờ đợi, cũng có chút thấp thỏm. Ông ta nhìn trận chiến đằng xa: “Sẽ gặp nguy hiểm hay không?”
Lâm Bắc Thần mang đến cho ông ta một sự kinh hỉ to lớn.
Trong lòng của ông ta, vị thiếu niên kia đã trở thành cục cưng quý báu của Bạch Vân thành. Ông ta một chút cũng không muốn Lâm Bắc Thần xảy ra chuyện.
Mặc dù trước đó Lâm Bắc Thần giết chết Kiếm Vô Cực, Hùng Bá và Huống Tu Tử đã cho thấy ưu thế nghiền ép một nửa nhưng cùng lúc đối phó với ba đại Thiên Nhân kinh nghiệm phong phú, uy tín lâu năm...
Nhưng nữ quan viên thần bí không để ý đến ông ta.
Chính xác mà nói, với thân phận và địa vị của ông, đích thật không có tư cách nói chuyện trước mặt nữ quan viên thần bí.
Nhưng sự lo lắng đó cũng không kéo dài quá lâu. Bởi vì trận chiến đấu đó cũng không tiếp tục nữa.
Thuật trận pháp vốn mượn lực thiên địa để bồi dưỡng kỳ tích thần thông. Bất luận dùng để giết địch hay là phòng thủ đều có uy lực khó mà tin nổi.
Thông thường, có rất nhiều trận thế yếu ớt nhưng chỉ cần bày trận thành công, nó có thể giết chết cường địch tu vi vượt xa mình mấy lần.
Giống như bật hack vậy.
Lâm Bắc Thần chính là một hack. Uy lực hack vô tận.
Chỉ thấy tàn kiếm gào thét đầy trời.
Lâm Bắc Thần toàn thân áo trắng, đứng sừng sững giữa hư không, bạch bào tung bay, tay áo phần phật, giống như kiếm tiên giáng xuống phàm trần, cộng thêm gương mặt anh tuấn khiến người ta phải giận sôi, khiến mỗi giống đực ở đây khó mà át chế sinh ra cảm xúc “tự ti mặc cảm”.
“Đây đích thật là Kiếm Tiên.”
Tộc trưởng Phong Lôi Đại Kiếm tộc Mai Họa Sóc cảm khái nói.
“Khó có thể tin được một nơi vắng vẻ man hoang như đế quốc Bắc Hải lại có thể sinh ra một nhân vật như thế.”
Phủ chủ Văn Hương kiếm phủ Hoa Phi Hoa cũng cảm thấy có chút khó mà tưởng tượng.