"Ngừng."
Lâm Bắc Thần làm một cái thủ thế dừng lại, nói: "Ý của ngươi, là bảo ta phản bội sư môn?"
"Chính xác mà nói, là vứt bỏ."
Vương Thất Công nói.
"Vì Kiếm Trận Chi Thuật, vứt bỏ ân sư?"
Lâm Bắc Thần cạn lời nói: "Vậy ta cũng quá không phải là người rồi."
"Ai nói là ngươi vứt bỏ Đinh Tam Thạch, bái ta làm thầy, ta sẽ truyền thụ Kiếm Trận Chi Thuật cho ngươi?" Vương Thất Công kinh ngạc nói: "Ta chỉ là cho ngươi một cơ hội trở thành đệ tử của ta mà thôi, về phần có thể được truyền thụ bí thuật Kiếm Trận hay không, còn phải xem biểu hiện của ngươi, qua ba năm mươi năm nữa rồi nói." Lâm Bắc Thần ngẩn ngơ, bùi ngùi thở dài, nói: "Thì ra người không biết xấu hổ nhất là Vương sư thúc ngươi đấy."
"Quá khen quá khen."
Vương Thất Công sờ râu bật cười he he nói.
"Cáo từ."
Lâm Bắc Thần xoay người rời đi.
"Ta dám đánh cược."
Vương Thất Công nhìn theo bóng lưng của Lâm Bắc Thần, dương dương đắc ý nói: "Ngươi không đi ra khỏi cái viện này... Ha ha, ngươi chẳng qua là đang lạt mềm buộc chặt, để ta mở miệng giữ ngươi lại, ha ha, ta nhất quyết không, hôm nay nếu như ta chủ động đi cầu xin ngươi, thì để họ của ta viết ngược đi."
Thân ảnh của Lâm Bắc Thần biến mất ở cổng chính của viện.
Vương Thất Công vẫn không gấp gáp.
Ông ta nắm chắc thắng lợi trong tay, cười lạnh nói: "Ta dám đánh cược, ngươi đi ra khỏi cái viện này, cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi viện nghiên cứu Kiếm Trận, ha ha, muốn chơi tâm thái với ta ư, quá ngây thơ."
Lâm Bắc Thần không có bất kỳ đáp lại nào.
Nguyệt Nha Nhi giống như là con thỏ nhỏ, nhảy lên trên bức tường thấp, bàn tay dựng lều nhìn ra ngoài, đắc ý nói: "Gia gia, hắn đi rồi hắn đi rồi, đã đi ra khỏi viện nghiên cứu Kiếm Trận rồi."
Vương Thất Công nhổ đứt một cọng râu của mình, vẫn cố tỏ ra trấn định nói: "Tiểu tử này tâm thái không tồi, nhưng mà ta dám đánh cược, hắn đi ra ngoài một ngàn mét, nhất định sẽ tới..."
"Gia gia gia gia, hắn đã đi ra một ngàn mét rồi..."
"Ha ha, vậy thì đợi hắn qua góc đường Phù Lục."
"Đã qua rồi, đi rất nhanh."
"Hả? Không thể nào... Ta không tin, khi hắn đi ngang qua Phi Giác Lâu, sẽ không quay người trở về."
"Gia gia, đại ca ca chẳng những qua Phi Giác Lâu, mà còn qua Phế Bảo, còn qua Kỳ Điểu Kiều, còn qua... Bây giờ đã không nhìn thấy nữa rồi."
"Cái gì? Tiểu tử này, chơi ác như vậy, ta chính là không tin, đã thấy được Kiếm Trận Chi Thuật của ta, hắn có thể không động lòng, cái tên phế vật không cần mặt mũi Đinh Tam Thạch kia, đồ đệ thu nhận đều là tên khốn kiếp, trước đó có một Tào Phá Thiên, Lâm Bắc Thần bây giờ chẳng lẽ còn có thể ngoài ý muốn sao?"
"Gia gia, ta cảm thấy người phải hối hận, có thể là người."
"Phi, chuyện mà gia gia ta hối hận nhiều rồi, đâu có đến lượt đi hối hận hắn."
"Ngươi đây là mạnh miệng thôi, gia gia, đại ca ca trời sinh có thể điều khiển phi kiếm, người không phải đã nhìn thấy rồi sao?"
"Đúng vậy, cho nên ta mới ... chờ đã, ngươi nói là, tên kia giống như ngươi, có thể dùng tinh thần lực điều khiển phi kiếm? Đó quả thực là mầm mống tốt, nhưng..." "Không phải, gia gia, không giống ta, hắn không phải dùng tinh thần lực, mà là dùng một loại phương thức cao minh cao cấp hơn để điều khiển, gia gia, ta cảm thấy hắn có thể chính là 'kiếm thế tuyệt đối' mà người cực khổ tìm kiếm."
"Cái gì? Thể chất như có như không tồn tại ở trong cổ tịch? Hắn? Làm sao có thể?" "Gia gia, người hẳn là biết ta có năng lực cảm ứng đối với loại cơ chế này."
"Ngươi... Nha đầu, không có gạt ta chứ?"
"Không có, không phải người đã tận mắt nhìn thấy rồi sao, đại ca ca điều khiển phi kiếm, chỉ trong một ý nghĩ, không có Huyền khí dao động, cũng không có tinh thần lực dao động... Tuyệt đối sẽ không sai rồi, chính là 'kiếm thể tuyệt đối'."
"Đi."
"Đi làm cái gì?"
"Đi quỳ xuống cầu xin tiểu tử kia trở về."
"Nhưng mà người nói, nếu như người chủ động đi cầu xin hắn, liền đem..."
"Ai nha, đừng nói nhảm nữa, chữ Vương viết ngược lại cũng không sao cả."
...
...
Thành Chủ phủ.
Lục Quan Hải kiếm quang như điện, xuất thủ không chút lưu tình.
Xông lên phía trước mười mấy kiếm tu, bọn hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt kiếm quang chợt loé lên, hàn ý cùng hắc ám vô tận đã bao trùm lấy ý thức của bọn hắn, tử vong giáng lâm.
Trưởng lão La Huyên của Bất Diệt Kiếm Tông kinh hãi muốn chết, điên cuồng lùi về phía sau.
Loại kiếm thuật này, bà ta không cản nổi.
Nếu như đối đầu, chỉ sợ là trong ba chiêu chắc chắn phải chết.
Nhưng Lục Quan Hải rõ ràng cũng không định buông tha cho bà ta.
Kiếm quang rung động.
Kiếm ý sắc bén vô song phá vỡ hư không, chém thẳng về phía La Huyên.
"Tông chủ cứu ta."
La Huyên kinh hãi hô to.
Hưu!
Một tia kiếm quang rực rỡ, từ chỗ hư vô chợt hiện lên.
Đinh!
Trường kiếm trong tay Lục Quan Hải bị kiếm quang này đánh trúng, gấp gáp chấn động, chợt hóa thành bột phấn kim loại phiêu tán.
"Sức mạnh Thiên Nhân cấp tám?"
Sắc mặt của Lục Quan Hải thay đổi đáng kể, nhanh chóng rút ra lui lại.
Đối phương là cường giả Thiên Nhân đỉnh cấp thật thụ, cuối cùng đã hiện thân rồi.
"Tông chủ."
Trưởng lão La Huyên cả người toát mồ hôi lạnh, lui lại, trên mặt còn có vẻ kinh hãi chưa hoàn hồn, thở thật dài một hơi, lau đi mồ hôi lạnh, quay người hành lễ với người đã ra tay cứu mình kia.
"Lui xuống đi."
Một giọng nói uy nghiêm trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Bên trong hư không sáng tối chập chờn, một đạo thân ảnh không cao không thấp dần dần cụ tượng hóa ra, thân mặc áo choàng vải màu xám, thoạt nhìn cực kì bình thường, cũng không có tản phát ra khí tức kinh khủng ngập trời gì.
Duy chỉ có trên khuôn mặt có từng tia từng sợi kiếm khí mờ mịt lưu chuyển, cực kì cao minh, khiến người ta ngạt thở, che kín ngũ quan của hắn không thấy rõ lắm.
"Bái kiến tông chủ."
Các kiếm tu xuất thân từ Bất Diệt Kiếm Tông ở xung quanh, ngay lập tức đều cung kính thi lễ.
Các kiếm sĩ tán tu cùng kiếm sĩ các phái khác, cũng đều lần lượt cúi đầu.