Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1617: Ám sát




Chẳng những chết rồi, còn tan ra.

Đã hóa thành một vũng máu, trên mặt đất ẩm ướt để lại vết tích một chữ 'Đại'.

Lâm Bắc Thần vừa muốn tới gần, đột nhiên trong lòng hơi động, lấy ra một viên Ngân Kiều Giải Độc Phiến, ngậm ở trong miệng, mới đi tới phụ cận.

Quả nhiên liền nhìn thấy vũng máu hòa tan kia lập tức phát huy tác dụng, mắt thường có thể thấy nó đang bốc hơi bay mờ mịt trong không khí, theo gió thổi ra kênh mương cách đó hai thước, cỏ dại nháy mắt tàn lụi hóa thành hắc thủy. . .

Thật độc.

Lâm Bắc Thần âm thầm kinh hãi.

Những tên thích khách này cho dù chết rồi, vẫn muốn giết người.

Hắn quay đầu nhìn về phía tên thích khách bị mình chém đầu kia.

Còn may, hắn không bị hòa tan.

Dùng kiếm đẩy mặt nạ hắn ra.

Phía dưới là một gương mặt không có ngũ quan.

Nhìn không ra chủng tộc, cũng không có bất kỳ có thể phân biệt đặc thù.

"Cái mũi con mắt cũng không có, vậy hô hấp như thế nào quan sát như thế nào?"

Lâm Bắc Thần vừa đeo bao tay vào, kiểm tra thân thể người này.

Ngoại trừ y phục dạ hành màu đen ra, cũng chưa phát hiện bất luận đặc biệt đầu mối gì khác.

Càng không có bất kỳ trang bị gì.

"Đây chính là lí do vì sao ta ghét thích khách nhất, âm hồn bất tán còn là một đám nghèo khỉ, giết chả được bất kỳ trang bị gì."

Lâm Bắc Thần rất tức giận.

Sau đó hắn bắt đầu suy xét một chuyện khác.

Lá thư này, rốt cuộc có phải sư phụ viết hay không?

Ám sát vừa rồi, tuyệt đối không phải ý muốn nhất thời, mà là sắp xếp kín kẽ.

Thích khách xuất thủ tu vi cao, nghiệp vụ chuyên nghiệp, tính kỷ luật mạnh mẽ, rất hiển nhiên là dân chuyên nghiệp.

Như này xem ra, lá thư này thật ra là một mồi nhử.

Cho nên ở trong thư mới đặc biệt nhấn mạnh không muốn bị người phát hiện, tính sẵn mình sẽ đi con đường mặt đất, mà đường phố hoàn toàn trống trải u ám này, lại là con đường thông hướng Kiếm Trủng bắt buộc phải đi qua.

Thư, không phải lão Đinh viết.

Lâm Bắc Thần đã có thể khẳng định.

Nhưng vấn đề là, chữ viết cùng chữ của lão Đinh giống nhau như đúc.

Vì lẽ đó hắn lúc đó mới không hoài nghi thư thật hay giả. Lại có vấn đề rồi.

Người trù tính ám sát lần này, đối với mình, đối với lão Đinh, đối với Kiếm Trủng, đối với Bạch Vân Thành đều hiểu rất rõ.

Phù hợp với những điểm trên, vừa đặc biệt muốn giết mình, sẽ là ai chứ?

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, vuốt vuốt mi tâm, trong lòng dần dần có mạch suy nghĩ.

Hắn thôi động Huyền khí Tiên Thiên hệ thổ, chôn sâu trong mặt đất tất cả vết tính cùng khí độc, nhưng sau đó xoay người rời đi.

Phương hướng không phải Kiếm Trủng. Mà là phủ thành chủ.

Phủ thành chủ cách Kiếm Trủng cũng không phải là quá xa.

Với tốc độ chạy của Lâm Bắc Thần, ước chừng không tới mười phút đã có thể nhìn thấy Thành Chủ phủ rồi.

"Ta lén lút chui vào, hay là trực tiếp xông vào..."

Lâm Bắc Thần đứng trên một toà tháp cao ngoài trăm mét, nhìn vào cánh cổng đóng chặt của Thành Chủ phủ, theo bản năng giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm.

Lén lút đi vào, không phù hợp với phong cách của Lâm Giáo Hoàng ta.

Lâm Bắc Thần ta người tỏ vẻ quang mình chính đại, ok?

Nhưng nếu như trực tiếp xông vào, lỡ như Lão Đinh bị người ta khống chế, bị người ta giết chết con tin thì phải làm sao?

Hơn nữa một khi đánh rắn động cỏ e rằng cũng không điều tra ra được cái gì...

e mm mm...

Khi Lâm Bắc Thần đang chìm vào trong độ sâu của chứng xoắn xuýt lựa chọn, thì nhìn thấy cổng của phủ thành chủ đột nhiên lặng lẽ mở ra.

Hai thân ảnh một trước một sau bước ra.

Người ở phía trước thân mặc một bộ thanh sam, dáng người gầy gò, thân thể bình thường, dưới hàm có một mảnh râu hình tam giác, dáng vẻ cười híp mắt mặt mày hớn hở có chút hèn mọn.

Chính là người ở rể Hải tộc Lão Đinh.

Người phía sau thân hình cao gầy, buộc bím tóc đuôi ngựa cao vút, đường eo ưu mỹ, đôi chân thon dài, khí chất cao lãnh, thân mặc áo bào kiếm sĩ màu trắng đơn giản chất phác, trên người nàng tản mát ra ánh sáng thanh lãnh giống như tiên nữ trên Nguyệt Cung, như thể là nữ thần tiên y vậy.

"Cmn, xanh rồi xanh rồi."

Tròng mắt của Lâm Bắc Thần suýt chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt.

Sở Vân Tôn bị đội mũ xanh rồi. (Cắm sừng)

Tiễn Lão Đinh bước ra ngoài lại là Thành Chủ phủ nhân.

Nửa đêm khuya khoắt, bốn phía không người, đường phố im ắng, cô nam quả nữ từ trong cổng lớn bước ra ...

Sức tưởng tượng của Lâm Bắc Thần bắt đầu tự do bay lượn.

Lão Đinh à Lão Đinh, ngươi làm như vậy, xứng đáng với sư nương và Tiểu Ảnh Nhi sao?

Chỉ thấy Lão Đinh cùng Thành Chủ phu nhân Lục Quan Hải lại nói vài câu ở cửa chính, Lão Đinh liên tục gật đầu, giống như là đang đồng ý cái gì đó, sau khi xác định không có gì sai sót, mới quay người rời đi.

Lục Quan Hải đưa mắt nhìn Đinh Tam Thạch đi xa, quay người trở lại trong phủ. Cửa phủ âm thầm đóng lại.

Lâm Bắc Thần từ từ đặt điện thoại xuống, kết thúc lần thu hình này.

Lại là một cái chuôi mới

Lão Đinh à Lão Đinh, sau này hai đoạn ghi hình này có thể bị sư nương nhìn thấy hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi nha.

Lâm Bắc Thần liền muốn đi theo cùng, đột nhiên trong lòng khẽ động, nổi lên một suy nghĩ khác.

Chờ một chút.

Nếu như nói, người âm thầm muốn thích sát ta trước đó chính là người trong Thành Chủ phủ, vậy hiềm nghi lớn nhất là Sở Vân Tôn và Lục Quan Hải—— suy cho cùng ta dung mạo đẹp trai như vậy, võ công cao như vậy, hình tượng lại tốt như vậy, bọn hắn nhất định sẽ ghen tỵ với ta.

Đôi cẩu nam nữ này muốn giết chết ta trước, quét sạch chướng ngại vật, tranh đoạt truyền thừa Kiếm Tiên...

Ừm, không đúng, ta có lẽ là chướng ngại vật Thái Sơn.

Vậy có một loại khả năng, Lão Đinh thực ra đã bị bọn hắn khống chế rồi hay không? Còn Đinh Tam Thạch nhìn thấy vừa rồi, có phải là đồ giả mạo?

Vừa rồi hai người lén lén lút lút thương lượng cái gì đó, chẳng lẽ là muốn để hàng giả mạo này đi Kiếm Tiên Viện ám sát ta?

Biểu cảm của Lâm Bắc Thần trở nên ngưng trọng.

Hắn đã bị ám sát một lần, trong lòng còn sợ hãi, có chút bị chứng hoang tưởng bị hại rồi.

Bất kể như thế nào, cẩn tắc vô áy náy.

Chờ ta đi lừa gạt một chút.

Lâm Bắc Thần trong lòng có tính toán, âm thầm đi theo.