"Phế vật, ngươi ngoại trừ chạy trốn, còn biết cái gì hả?"
Tiếng hét giận dữ của Bạch Vân thành chủ Sở Vân Tôn vang vọng khắp bốn phía.
Lục Quan Hải nhíu mày.
Đinh Tam Thạch vẻ mặt chẳng chút để ý, nói: "Ngươi ngon ngươi đi lên đi."
"Ta. . ."
Sở Vân Tôn suýt chút nữa bị làm cho tức đến ngất đi.
Nam trung niên hèn mọn này thật sự là gia hỏa có danh tiếng kinh diễm tứ phương, được cho là thiên tài mạnh mẽ nhất Kiếm Tiên Viện phương năm đó sao?
Không phải là kẻ mạo danh đấy chứ.
"Phế vật."
Sở Vân Tôn giận dữ mắng một tiếng, muốn đích thân xuất thủ.
Nhưng vai hắn vừa khẽ động, muốn bay về phía Luận Kiếm Phong, một bàn tay nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng đặt trên vai của hắn.
Sở Vân Tôn quay đầu nhìn về phía Lục Quan Hải.
Thấy nàng lắc đầu, nói: "Ngươi không thể tiếp tục xuất thủ, hãy để ta đi."
Sở Vân Tôn tính tình có chút nóng nảy, lúc này hắn đang ôm một bụng đầy nộ khí, nhưng hắn có thể không nghe lời bất cứ người nào, lại không thể khiến Lục Quan Hải không vui.
"Được."
Hắn nhẹ gật đầu, nói: "Hãy thật cẩn thận, nếu không địch lại lập tức lui lại phía sau nhận thua là được rồi, nếu ngươi bị thương, ta sợ rằng ta sẽ mất khống chế."
Lục Quan Hải gật gật đầu, nói: "Biết rồi."
Lời còn chưa dứt.
Nàng đã xuất hiện ở trên Luận Kiếm Phong. "A? Tình nhân cũ của sư phụ tự mình xuất thủ." Lâm Bắc Thần trong lòng kinh ngạc.
Người này nghe nói là thiên tài kiếm đạo Bạch Vân Thành, là một tay nàng nâng đỡ Sở Vân Tôn lên vị trí thành chủ.
Dựa theo đánh giá của tiểu sư thúc Doãn San, Lục Quan Hải tu vi cực cao, dưới cấp bốn Thiên Nhân Cảnh nàng là vô định.
Nhưng dường như cũng không có tác dụng gì.
Suy cho cùng trình độ Luận Kiếm Đại Hội tiến hành, ra sân cơ bản đều là cao thủ Thiên Nhân cảnh cấp sáu.
Lục Quan Hải đi lên sợ là làm mồi cho cá đi.
Rất nhanh, trận chiến trên Luận Kiếm Phong đã bắt đầu.
"Nhan tỷ tỷ, ngươi thấy thế nào?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Nhan Như Ngọc nói: "Tự dùng mắt nhìn đi."
"?"
Lâm Bắc Thần một mặt ngơ ngác.
Kì lạ nha.
Nhan tỷ tỷ vậy mà học được tính ương ngạnh rồi.
"Thần ca ca, ngươi thấy thế nào?"
Hồ Mị Nhi vội vàng tới hóa giải bầu không khí lúng túng.
Lâm Bắc Thần vốn có ý định dùng chức năng “Quét” của điện thoại, quan sát chút nội tình của Lục Quan Hải.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhịn xuống.
Suy cho cùng đây là tình nhân cũ của sư phụ, vạn nhất 'Quét' ra thông tin liên quan đến tiểu hài nhi, đến lúc đó có nên nói cho lão Đinh hay không?
Bỏ đi.
Không quét nữa.
Lâm Bắc Thần cười nhìn về phía Hồ Mị Nhi, nói: "Trừ phi trước kia Lục Quan Hải che giấu tu vi, bằng không. . ."
Lời còn chưa dứt.
Hưu!
Một đạo kiếm quang chém rụng cánh bướm phía sau Độc Thủ La Sát Hạ Thanh Hoa.
Bang.
Âm thanh trường kiếm trở về bao vang lên.
Lục Quan Hải hai tay vắt sau lưng, phong thái nổi bật, thản nhiên nói: "Độc của ngươi vô hiệu với ta, kiếm của ngươi kém xa ta, ta không giết ngươi, lui ra đi."
Trong đôi mắt long lanh như nước của Độc Thủ La Sát Hạ Thanh Hoa hiện lên vẻ chấn kinh.
"Không ngờ, Bạch Vân Thành vậy mà lại xuất hiện nhân vật như ngươi."
Nàng cố nén cơn đau nhức kịch liệt từ cánh bướm bị chém đứt truyền tới, nói: "Lục Quan Hải đúng không? Được, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi một người một kiếm, có thể chống đỡ lấy Bạch Vân Thành này hay không."
Nói xong, quay người rời khỏi Luận Kiếm Phong.
Ở nơi xa, cường giả kiếm đạo các phương sắc mặt đại biến.
Vừa rồi kiếm pháp mà Lục Quan Hải thi triển ra chính là sát chiêu Vân Xuất Tụ Quang Kiếm của Bạch Vân Thành.
Xem như là kiếm kỹ của Bạch Vân Thành.
Không ngờ rằng, vậy mà có thể đánh bại Độc Thủ La Sát Hạ Thanh Hoa.
Quả thực có thể xưng xuất thần nhập quỷ.
Thật là trời sinh kỳ tài kiếm đạo.
Lâm Bắc Thần cũng giật mình che miệng lại.
Con mẹ nó.
Miệng của ta chẳng lẽ phát sáng rồi?
Nói ẩn giấu thực lực, kết quả Lục Quan Hải này thật sự ẩn giấu thực lực?
Đinh lão đầu sao có thể cua được cô nương như thế này cơ chứ?
"Lĩnh ngộ cùng vận dụng kiếm đạo của nữ tử này, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập quỷ rồi."
Nhan Như Ngọc cũng vô cùng kinh ngạc cảm thán: "Chỉ là kiếm kỹ bình thường, trong tay nàng, cũng có thể hóa mục nát thành thần kỳ, tu vi Huyền khí của nàng không bằng Hạ Thanh Hoa, nhưng lực chiến này lại quá dọa người rồi."
Lâm Bắc Thần tò mò nói: "Chẳng lẽ trên thế giới thật sự có loại này người sao?"
Hắn hỏi, trong lòng âm thầm bổ sung một câu: Không tính bật hack.
Nhan Như Ngọc nói: "Có, chúng ta thường gọi những người như vậy là. . . Yêu nghiệt."
Yêu nghiệt?
Giống Phong Lôi Đại Kiếm Tộc Mai Lâm sao?
Không thể không nói, lần Luận Kiếm Đại Hội này đối với Lâm Bắc Thần mà nói có thể xem như một lần cảnh tỉnh.
Trước kia, hắn cứ đi thẳng một đường hack đều vô cùng thuận, đến Thiên Quốc Chi Chiến ngoại vực đối với hắn mà nói, đều là một đường bằng phẳng, không có chút tính khiêu chiến nào.
Nhưng trong lãnh thổ đế quốc Bắc Hải đối với toàn bộ Đông Đạo Chân Châu mà nói, kỳ thực vô cùng nhỏ bé.
Trong thế giới rộng lớn bao la này thực sự còn rất nhiều thiên tài thiên kiêu.
Bọn hắn đều có những kỳ ngộ, đều có những cơ duyên, cũng giống như bật hack vậy, không thể khinh thường.
Lâm Bắc Thần tự ngẫm lại chính mình.
"Xem ra, ta bật hack vẫn chưa đủ, nhất định phải nghĩ biện pháp tải càng nhiều APP càng tốt, mở càng nhiều hack."
Hắn lặng lẽ tự nhủ trong lòng.
Nơi xa, đệ tử Bạch Vân Thành tụ tập trên một Huyền Không phù thạch quan sát trận chiến, truyền ra từng trận tiếng kinh hô.
Số ít đệ tử Bạch Vân Thành còn lại, cũng bị lực chiến kinh người không hợp lẽ thường của thành chủ phu nhân làm chấn kinh.
Đang kinh ngạc thốt lên, trong đầu bọn hắn không kìm lòng được bắt đầu suy xét một vấn đề: Không ngờ thành chủ phu nhân thực lực đáng sợ như thế, trước kia vì sao vẫn luôn dung túng thế lực Tam Hợp Hội, Lôi Hỏa Thành tới ức hiếp vũ nhục đệ tử Bạch Vân Thành?
Chẳng lẽ trong mắt của nàng, đệ tử Bạch Vân Thành không đáng giá tới như vậy sao? Bên trên Luận Kiếm Phong, trận chiến lại một lần nữa mở ra.