Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1586: Cầm nhầm kịch bản rồi?




"Ngươi chắc là muốn hỏi, ta không phải là đã mất một cái tay, tại sao còn có thể chém ra một kiếm này, đúng không?"

Biểu cảm của Mai Lâm bình tĩnh giống như hồ băng vĩnh viễn đều sẽ không nổi lên gợn sóng, nói: "Bởi vì tên của ta là Phong Lôi Song Kiến, ta từ trước đến nay đều là luyện song kiếm... Tay trái, cũng có thể vung kiếm."

Bốn phía đều im lặng, đều kinh hãi.

Lời phía sau của Lâm Bắc Thần cũng không nói tiếp nữa.

Trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy chuyện này không đúng lắm.

"Đây rõ ràng là kịch bản của nhân vật chính mà."

Lâm Bắc Thần vỗ đùi, cảm nhận được tính mềm mại đàn hồi truyền đến bàn tay, nói: "Đạo diễn, đạo diễn mau ra đây một chút, tên kia có phải là cầm nhầm kịch bản hay không, đã cướp đi vai diễn của ta?"

Nhan Như Ngọc tức giận nhìn Lâm Bắc Thần.

Cảm giác tê dại hơi đau nhức trên đùi dưới váy dài, thật lâu sau vẫn không tiêu tan. Tâm hồ khuấy động tầng tầng gợn sóng.

Nhưng nghe thấy lời của Lâm Bắc Thần, Nhan Như Ngọc lập tức liền ý thức được, chứng não tật của người này lại phát tác rồi, ăn nói lung tung, cho nên mới mơ mơ hồ hồ vỗ đùi của mình?

Nháy mắt sau đó ——

"Đồ nhi của ta..."

Một tiếng thét bi thiết thê lương từ trên Huyền Không Phù Thạch của Bất Diệt Kiếm Tông truyền ra.

Phát ra tiếng gào bi thiết chính là sự phụ của Chư Cát Linh Tê Vương Tụng Diệu. Được xem như một trong những trưởng lão mạnh nhất của Bất Diệt Kiếm Tông, năm xưa xếp hạng của Vương Tụng Diệu trong tông cũng không tính là cao lắm, đã từng có địa vị bình thường.

Nhưng kể từ sau khi ông ta bồi dưỡng ra được nhân vật thủ lĩnh đại tân sinh của tông môn là Chư Cát Linh Tê, sư nhờ vào đồ mà quý, địa vị nước lên thì thuyền lên, nhanh chóng quật khởi.

Có thể không chút khoa trương mà nói, Chư Cát Linh Tê chính là cái bắp đùi của Vương Tụng Diệu.

Ôm chặt lấy đùi của đồ đệ, địa vị của ông ta ở trong Bất Diệt Kiếm Tông sẽ chỉ càng ngày càng cao.

Dã tâm của Vương Tụng Diệu từ trước đến nay đều luôn phát triển và bành trướng, hi vọng có một ngày, Chư Cát Linh Tê trở thành chưởng giáo của Bất Diệt Kiếm Tông, vậy thì ông ta liền có thể như Thái Thượng trưởng lão Lữ Vong Trần trước mắt, địa vị siêu nhiên, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ Bất Diệt Kiếm Tông.

Nhưng tất cả những thứ này, trong một lần vung kiếm của Mai Lâm, toàn bộ đều hóa thành bọt biển.

"Đồ nhi của ta..."

Vương Tụng Diệu gào khóc thảm thiết ngay tại chỗ: "Sao không giết ta luôn đi." Dường như hôn mê ngay tại chỗ.

Cũng có người đồng cảm với ông ta.

Giới võ đạo giống như giới phàm nhân vậy, người bình thường dưỡng nhi phòng lão, võ giả dạy dỗ đồ đệ dưỡng già.

Chư Cát Linh Tê chết, đối với Vương Tụng Diệu trưởng lão mà nói, không khác gì với giết nhi tử.

Nhưng đây chính là thế giới võ đạo.

Tàn khốc và chân thực.

Hưu.

Vương Tụng Diệu hóa thành kiếm quang, rơi trên Luận Kiếm Phong.

Ông ta đỡ lấy Chư Cát Linh Tê, nhìn ái đồ từng chút một chết đi ở trong vòng tay mình, cuối cùng con ngươi giãn to đã không còn khí tức, một tia hi vọng cuối cùng cũng theo đó mà vỡ nát.

Bành.

Ông ta đem thi thể của Chư Cát Linh Tê ném sang một bên.

Như vứt bỏ một tạp vật đã không còn giá trị.

"Tiểu tử, ngươi thật là nhẫn tâm."

Ông ta với vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm vào Mai Lâm, như rắn độc nhắm vào con người.

"Tất cả kẻ phản bội, đều đáng chết."

Mai Lâm tay trái cầm kiếm, vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Ngươi đã là một phế vật, không có tương lai, tại sao ngươi lại giết chết đồ nhi của ta..."

Vương Tụng Diệu rút kiếm, một thân Huyền khí thôi động tới đỉnh phong, triển hiện ra lực lượng cường đại, cũng không hổ danh là nhân vật cấp trưởng lão của Bất Diệt Kiếm Tông, Bất Diệt Huyền khí màu xám xanh giống như hoả diễm dị sắc lượn lờ quanh người ông ta, hình thành cột sáng phóng lên trời.

"Ta phải giết ngươi."

Ông ta thi triển chiến kỹ, nhanh chóng xông tới.

Mai Lâm không nói gì, chỉ vung kiếm.

Tiếng kiếm kêu vang lên.

Lại là âm thanh của gió.

Kiếm quang to lớn màu xanh chợt loé lên trong hư không, lướt qua Luận Kiếm Phong. Thân hình của Vương Tụng Diệu duy trì tư thế trước khi xông tới, cứng ngắc ở nửa đường.

Leng keng.

Trường kiếm trong tay rơi xuống.

Bành.

Vị trưởng lão mạnh mẽ của Bất Diệt Kiếm Tông này, thân hình theo đó mà nổ tung, hóa thành xương trắng mưa máu đầy trời.

Lại là một kiếm miểu sát.

Thắng liên tiếp hai trận.

Vô số ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào thanh niên hắc y một tay trên Luận Kiếm Phong kia.

Thì ra, hắn không phải đi tìm chết.

Thì ra, hắn là tới báo thù.

Cũng là để chứng minh kiếm của mình.

Hắn đã làm được rồi.

Chỉ dựa vào hai kiếm 'Lại Thính Phong Ngâm' vừa rồi, đã chứng minh được tất cả. Thậm chí trong lòng của tất cả cường giả kiếm đạo đều sinh ra một loại ý tưởng hoang đường khác: Mai Lâm mất đi cánh tay phải, chiến lực ngược lại càng mạnh mẽ hơn. "Người tiếp theo?"

Mai Lâm vẫn chỉ kiếm vào Huyền Không Phù Thạch của Bất Diệt Kiếm Tông.

Một đám cường giả của Bất Diệt Kiếm Tông đều thay đổi sắc mặt.

Ngay cả Thái Thượng trưởng lão Lữ Vong Trần cũng đột nhiên biến sắc.

Nhân tài mới xuất hiện xung quanh Phong Lôi Đại Kiếm tộc, hai kiếm này có thể nói là đem mặt mũi của Bất Diệt Kiếm Tông dường như đánh cho bầm dập hết rồi.

Nhất là trong khoảng thời gian này, tin tức liên quan tới việc Bất Diệt Kiếm Tông lợi dụng kiếm sĩ tán tu xem như bia đỡ đạn, đồng thời cố ý không cứu viện Mai Lâm mới dẫn đến việc hắn tàn phế, không ngừng lên men và lưu truyền trong Bạch Vân thành, khiến cho Mai Lâm với hình tượng người bị hại xuất hiện, càng có một loại khí thế hùng hồn sảng khoái vương giả trở về.

Khí thế đã ngưng kết.

Xem ra sau khi cụt tay, tâm cảnh và kiếm ý của thanh niên này, ngược lại đã đột phá. Tư chất như vậy, cũng không tránh khỏi quá đáng sợ.

Kẻ này không diệt trừ, ắt thành đại họa.

Trong lòng của Lữ Vong Trần, sát khí lan tràn.