"Lần này chúng ta rút được Tử Dương Kiếm Tông."
Đại sư tỷ Từ Uyển nhìn Lâm Bắc Thần, tìm một cái cớ, giả vờ tùy ý tới chào hỏi.
"Tử Dương Kiếm Tông sao? Hình như có ấn tượng."
Lâm Bắc Thần lật lại cuốn sổ ghi chép quý giá của mình, mở ra lật lật tìm kiếm.
Một lát sau, hắn gật đầu: "Tìm được rồi."
"Tìm được cái gì?"
Nhan Như Ngọc cũng nghiêng đầu qua hỏi.
Nàng nhìn thấy trên cuốn sổ ghi chép, có cái tên truyền nhân Tuyên Minh của Tử Dương Kiếm Tông, đằng sau còn tăng thêm một dấu gạch ngang.
Trừ cái đó ra, còn có một số cái tên khác.
Ví dụ như còn có tên của Phong Lôi Song Kiếm Mai Lâm.
Nhưng mà đằng sau cái tên của Mai Lâm, là một chữ 'Chính' (正), còn tăng thêm một dấu gạch ngang.
"Ồ, sổ tay của ta, trên đó có tên của Tuyên Minh."
Lâm Bắc Thần cẩn thận dè dặt đóng cuốn sổ ghi chép lại, nói: "Những người trên đây đều thiếu nợ ta một khoản còn chưa trả."
Nhìn thấy biểu cảm nghi hoặc của Nhan Như Ngọc, Lâm Bắc Thần kiên nhẫn phổ cập khoa học nói: "Đây là một loại phương thức ghi nợ của lão gia ta, nợ một khoản thì là một gạch ngang, nợ năm khoản chính là một chữ 'Chính' (正), cứ thế mà suy ra." Nhan Như Ngọc rất hiếu kì, nói: "Tuyên Minh và Mai Lâm đều nợ tiền ngươi hả?" "Không phải tiền."
Lâm Bắc Thần rất nghiêm túc giải thích, nói: "Trước đó, Tuyên Minh ở trong Thất Tinh Tụ Kiếm Lâu âm dương quái khí nói ta, về phần Mai Lâm, tên này vừa bắt đầu đã coi thường ta, sau đó vẫn là coi thường ta, đến sau cùng còn châm biếm ta, cho nên ta liền ghi sáu khoản nợ, quay về chờ ta nắm được cơ hội, nhất định tính toán rõ ràng với bọn họ."
Nhan Như Ngọc trực tiếp cạn lời.
"Ngươi đường đường là Giáo Hoàng của thần điện, lại nhỏ mọn như vậy à?"
Nàng không khỏi bật cười nói.
Lâm Bắc Thần cắt cuốn sổ ghi chép đi, nói: "He he, ta nhỏ mọn nhưng có chỗ khác to lớn."
"Ngươi..."
Nhan Như Ngọc thân là thục nữ hiển nhiên là đã hiểu lầm cái gì đó, trực tiếp không để ý tới hắn nữa.
'Dầu đỏ' trên mặt của Hồ Mị Nhi vừa mới vơi bớt, nhìn thấy sư phụ cùng sư tỷ đều bước lên nói chuyện, không nhận ra được tiến lại gần, nói: "Nơi nào lớn?"
Lâm Bắc Thần nói: "Đầu lớn."
Hồ Mị Nhi nghi hoặc nhìn đầu của Lâm Bắc Thần, nói: "Cũng không phải là đặc biệt lớn."
Đang lúc nói chuyện, trên Luận Kiếm Phong, một trận đại chiến cấp quan trọng đã bắt đầu.
Không phải oan gia không gặp gỡ.
Bất Diệt Kiếm Tông đối mặt với Phong Lôi Đại Kiếm tộc.
Hai thế lực kiếm đạo đỉnh cấp mấy ngày trước vừa mới xích mích này, hôm nay sắp phân cao thấp trên Luận Kiếm Phong.
Mai Lâm tay cụt cũng xuất hiện ở chỗ ngồi trên huyền không phù thạch, mặt không biểu cảm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Mời."
Mai Lạc trở tay rút ra trường kiếm trong vỏ kiếm ở phía sau.
Đây là một thanh kiếm rất kỳ quái.
Thân kiếm tròn trĩnh, không có lưỡi, hiện lên hình vân.
Mũi kiếm cực sắc bén.
Tựa như hắc xà lè lưỡi.
Thân là trưởng lão của Phong Lôi Đại Kiếm tộc, bởi vì chuyện của Phong Lôi Song Kiếm Mai Lâm lúc trước, Mai Lạc đối với Bất Diệt Kiếm Tông có thể nói là cực kỳ thù hận.
Không nói nhiều, trực tiếp xuất thủ.
Cổ tay liền vung lên, Kỳ Hình Kiếm phá không đâm ra.
Một hồi âm thanh giống như lè lưỡi thay thế tiếng xé gió.
Đối diện.
"Haizz."
Vị Thiên Kiêu đại tân sinh đến từ Bất Diệt Kiếm Tông Chư Cát Linh Tê thở dài một hơi.
Như thể còn đắm chìm trong sự tự trách về chuyện hảo bằng hữu Mai Lâm bị cụt tay. Hắn bất lực nói: "Vẫn xin Mai trưởng lão kiếm hạ lưu tình."
Ngón tay ngưng kết kiếm ấn, vung tay vẽ ra.
Hưu!
Trường kiếm treo bên hông tự động xuất vỏ, hóa thành một đạo hồng quang phá không đánh ra.
Trường kiếm oai vệ như Kinh Long, lăng không bay ra, đâm về phía Mai Lạc.
Mai Lạc vung kiếm tật trảm.
Đinh.
Hai kiếm đánh nhau.
Trong phút chốc, hoả tinh bắn tung toé đầy trời.
Kiếm ảnh sinh diệt giao thoa.
Kiếm khí phá không lưu chuyển.
Thân pháp của hai người đều cực nhanh.
Trong nháy mắt, lưỡi kiếm không biết đã va chạm bao nhiêu lần. Thân ảnh như cô hồng, kiếm quang như dải lụa.
Từng đám hoả tinh nổ ra trên Luận Kiếm Phong.
Kình khí đặc hiệu đang điên cuồng thiêu đốt.
Giây lát ——
"Nhất Kiếm Khởi Hề Đại Phong Tồi."
Mai Lạc gào thét, một thân tu vi Thiên Nhân cấp sáu vận chuyển tới cực điểm, trực tiếp thi triển chiêu mạnh nhất.
Kỳ Hình Kiếm trong tay ông ta, dưới sự thôi động của Thiên Nhân Kỹ, trong nháy mắt hóa thành vật sống, kiếm văn uốn lượn thành từng luồng Phong Chi Hồn, phá không đánh ra, lại giống như dung nhập vào trong không khí, thoắt ẩn thoắt hiện, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt kẻ địch, xé nát không gian.
Mỗi một Thiên Nhân Kỹ của Thiên Nhân đều là chiến kỹ bản mệnh không thể khinh thường được.
Chiến kỹ bản mệnh có thể gia tăng theo tu vi, không ngừng tiến hoá nâng cao và tăng cường cảnh giới.
Mai Lạc trong cơn giận dữ đùng đùng, có thể nói là đã đem Thiên Nhân Kỹ Nhất Kiếm Khởi Hề Đại Phong Tồi của mình, thôi động đến cực hạn.
"Mai Lâm mất đi một tay, hôm nay ta cũng chặt một tay của ngươi."
Mai Lạc tràn đầy sát cơ.
Nhưng trên mặt của Chư Cát Linh Tê cũng chỉ có sự áy náy nhàn nhạt.
"Tiền bối, đây là ngươi ép ta..."