Ngay tức khắc, không chỉ các trưởng lão khác, mà ngay cả Bạch Hải Cầm và Đinh Tam Thạch, hai người bọn họ cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt căng thẳng nhìn vào sân.
Ầm!
Giống như hai con sóng lớn cao hàng trăm mét va đập vào nhau một cách dữ dội. Tiếng sóng khủng bố chấn động bốn phương.
Khoảnh khắc tiếp theo----
"Aaaaa......"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Một bóng người từ trong vòng chiến đấu bay ngược ra ngoài, hung hãn đập vào một cây đại thụ, đập gãy thân cây, bật ra trở lại, rơi xuống đất phịch một tiếng, vô cùng nhếch nhác.
Là...
Vô số ánh mắt ngay tức khắc đều nhìn về phía người này. Là ai?
Vô số trái tim, lúc này đều treo ở cổ họng.
Tào Phá Thiên!
Lại có thể là Tào Phá Thiên.
Vị Thiên Kiêu đến từ Bạch Vân thành này đang nằm sấp trên mặt đất, miệng chảy máu, khuôn mặt méo mó hung tợn.
Trên má trái của hắn có một vết kiếm gần như thấu xương, y sam rách nát ngổn ngang, dường như hắn vừa bị loạn kiếm chém qua, tứ chi co quắp, muốn gượng dậy nhưng cuối cùng phịch một tiếng, lại vô lực mà ngã trên mặt đất.
Còn bóng dáng của Lâm Bắc Thần, phóng khoáng vô cùng từ từ đáp xuống đất. Giống như một sợi lông vũ trong mây.
Thắng bại đã rõ.
Bây giờ, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhìn ra được ai thắng ai thua.
Một khoảng không tĩnh lặng trong hậu hoa viên.
Rất nhiều người rơi vào tình trạng sững sờ theo bản năng.
Bởi vì kết quả này, thực sự khác biệt quá quá lớn so với đáp án trong lòng của tất cả mọi người từ lúc bắt đầu.
Các kiếm khách trẻ tuổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Lâm Bắc Thần.
Bọn họ muốn từ biểu hiện hoặc là trên cơ thể của tên phá gia chi tử não tàn này tóm được vết thương, sự nhếch nhác, hoặc là vẻ mặt nghiến răng chống đỡ dù chỉ là nhỏ nhất.
Nhưng......
Không có.
Vầng hào quang của chiếc đèn lồng Huyền Văn trong hoa viên cùng với ánh lửa chập chờn vô định đã phác họa hình bóng một thiếu niên tuấn tú.
Một thiếu niên thân mặc áo choàng trắng, tóc đen tung bay, vẻ mặt ung dung, cầm kiếm mà đứng, thân hình thẳng tắp như trường kiếm, giống như Kiếm Tiên tái thế.
Dưới chân hắn, Tào Phá Thiên với mái tóc rối màu vàng, nằm rạp không dậy nổi. Khung cảnh rực rỡ chói mắt này như thể bị đóng băng.
Các lão tiền bối cũng há hốc mồm.
Rất nhiều người trong bọn họ đều hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau cái gọi là ước hẹn đấu kiếm này là ở đâu——
Bạch Hải Cầm mang theo đại thế của Bạch Vân thành mà đến, muốn làm bẽ mặt người đã từng là sư huynh này- bây giờ đã sa sút tinh thần trở thành lão giáo viên của học viện Sơ Cấp, còn đại đa số bọn họ đều là đến dự cuộc vui, cổ động— Là xem Bạch Hải Cầm lên mặt, cũng là đến để tâng bốc Bạch Hải Cầm.
Đinh Lỗi của trước đây có thể là một nhân vật có tầm ảnh hưởng.
Nhưng Đinh Tam Thạch của hôm nay, chẳng qua chỉ là một người sa sút tinh thần ai nấy đều có thể dẫm đạp dưới chân mà thôi.
Và ý nghĩa tồn tại của Lâm Bắc Thần trong đêm nay chính là một công cụ.
Một công cụ để làm nhục Đinh Tam Thạch.
Không ngờ rằng, công cụ lại phát uy rồi.
Lúc này, Tào Phá Thiên có thể nói là đã đem mặt mũi của Bạch Hải Cầm ném đi sạch sẽ rồi.
Ánh mắt của một số người bất giác nhìn về phía Bạch Hải Cầm.
Người sau đứng tại vị trí ngồi của mình, vẻ mặt trông vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang một nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng mà khóe miệng hơi co giật vẫn phản ánh trái tim gần như sụp đổ của vị Kiếm Thánh đến từ Bạch Vân thành này.
Bóng dáng của ông ta vụt qua, đi tới giữa sân, đưa tay đỡ Tào Phá Thiên.
Sau khi kiểm tra một lượt, phát hiện thương thế của ái đồ không quá nghiêm trọng, chỉ là do vừa rồi khi đối chiêu, sự chấn động và phản xung kịch liệt đã dẫn đến Huyền khí trong cơ thể bị rối loạn, cộng thêm với một số vết thương ngoài da mà thôi. Sau khi hơi thở hoà hoãn hơn một chút, Tào Phá Thiên cuối cùng cũng thở ra một hơi trọc khí, phun ra một ngụm máu tươi, khôi phục khả năng vận động.
"Tiểu tử, ngươi ra tay có hơi nặng rồi đấy."
Bạch Hải Cầm nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, trong lòng tràn ngập sát ý.
Tới lúc này, ông ta cũng không thể không thừa nhận rằng Đinh sư huynh của mình lại tìm được một hạt giống kiếm đạo nghịch thiên.
Tài năng và ngộ tính của Lâm Bắc Thần chắc chắn là mạnh hơn Tào Phá Thiên không chỉ là gấp ba lần.
Lúc này ông ta tuyệt đối không thể nào tha thứ được cho chuyện này.
Lâm Bắc Thần bị Kiếm Thánh của Bạch Vân thành nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy khó thở, như thể lồng ngực của hắn đang bị một ngọn núi đè lên, gần như sắp đè gãy xương sườn của hắn, nghiền nát trái tim hắn, ngay lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt đi.
Ở phía xa.
Lăng Thần nữ cải nam trang, trong đôi mắt long lanh loé lên sự tức giận không thể nào che giấu nổi.
Nàng đang định xuất thủ thì một lòng bàn tay đã ấn giữ vai nàng. Lăng Ngọ lắc đầu, nói: "Muội xem."
Trong sân.
Khi Lăng Thần quay đầu lại, liền thấy Đinh Tam Thạch đã xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Lão giáo viên không nói gì.
Trên người cũng không toả ra bất kỳ khí thế nào.
Ông ta như thể không tồn tại.
Nhưng khí trường của Bạch Hải Cầm lại ngay lập tức giống như bụi bay trong gió, tiêu tán một cách không thương tiếc.
Lâm Bắc Thần cảm thấy áp lực toàn thân đột nhiên biến mất. Hắn nhìn về phía Tào Phá Thiên, đưa tay ra.
"Ý gì vậy?"
Tào Phá Thiên nghiến răng nói.
"Kiếm."
Lâm Bắc Thần như cười mà không phải cười nói.
Dưới sự trợ giúp của trợ lý giọng nói thông minh phiên bản nâng cấp trong APP Chư Thuỷ Kiếm Pháp, chi phí tiêu thụ điện năng cao gấp bốn lần so với ngày thường. APP vận hành với tốc độ cao, trực tiếp suy diễn ra phiên bản mới, suy diễn ra sát chiêu Nghịch Thuỷ Hàn.
Đây chính là nơi tồn tại sức mạnh của Lâm Bắc Thần.
"Ngươi......"
Tào Phá Thiên trong lòng vô cùng căm hận, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Lâm Bắc Thần, ta khuyên ngươi tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ. Đừng hiếp người quá đáng, càng không được tuỳ tiện đắc tội với người mà người không thể đắc tội nổi.”
"Bại tướng dưới tay ta, cũng dám sủa bậy à?"
Lâm Bắc Thần khinh thường nói: "Có phải là chơi không nổi không?"
Tào Phá Thiên nói: "Ngươi ... Lâm Bắc Thần, sở dĩ ngươi có thể giành chiến thắng chỉ là vì bị giới hạn trong quy định của cuộc thi lần này, ta không cách nào phát huy hết thực lực của mình. Nếu như thật sự thoải mái tay chân chiến đấu chính diện, ta có vạn cách để khiến ngươi chết không có đất chôn thân."
Lâm Bắc Thần cũng lười phản bác, giơ tay nói: "Kiếm."
Đừng nói chuyện vô bổ.
Nhanh giao Trảm Thiên Kiếm ra đây.