"Là Kỳ Lão đã xuất thủ."
Trong con ngươi lúc lơ đãng tản mát ra vẻ dịu dàng của Nhan Như Ngọc, thoáng qua một chút kinh hãi.
"Kỳ Lão?"
Lâm Bắc Thần không kịp phản ứng lại ngay lập tức.
Lúc trước hắn cũng không nghe được Nhan Như Ngọc 'Phổ cập khoa học' về giang hồ cho đệ tử.
"Chính là vị lão nhân tóc rối áo gai kia."
Hồ Mị Nhi ngay lập tức giải thích.
Ô hô?
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, vuốt vuốt mi tâm.
Cái tên này có một loại cảm giác đã xem kỳ dị... tại sao không gọi là 'Dược lão'?
Loại cảm giác thần bí vừa ra trận đã tự mang, ăn mặc giống như là Hồng Thất Công, quả nhiên là cao thủ cao thủ cao cao thủ, trong nháy mắt miểu sát một vị cường giả Thiên Nhân cấp năm...mặc dù ta cũng có thể làm được, nhưng không thể nào cử trọng nhược khinh* mà làm được giống như ông ta.
(*Ý chỉ người có tài lực siêu việt, việc nặng nề cực nhọc nhưng giải quyết một cách dễ dàng)
Không hổ là lão nam nhân ra sân nhanh đến mức không nhìn thấy rõ.
Lâm Bắc Thần nhất thời đối với Hồng Thất... Dược lão... Phi, đối với Kỳ Lão phải lau mắt mà nhìn.
"Lâm đại ca, cái này..."
Hồ Mị Nhi đã sợ đến mức buông lỏng tay cầm kiếm, nói: "Chủ ý của ngươi, hình như không làm được."
Nhan Như Ngọc và Từ Uyển, hai người đều theo bản năng nhìn về phía Lâm Bắc Thần, chuẩn bị thưởng thức hình ảnh thiếu niên danh chấn Bạch Vân Thành này tự vã. Nhưng Lâm Bắc Thần chỉ thản nhiên nói: "Không sao, ta còn có phương án dự bị." "Cái phương án gì?"
Hồ Mị Nhi không hổ là vai phụ tốt nhất.
Lâm Bắc Thần tự tin nở nụ cười, nói: "Theo như ta được biết, Thẩm đại sư có một nhi tử ruột, vô cùng sủng ái, chỉ cần chúng ta giả mạo bằng hữu của nhi tử ông ta, lấy ra thêm một tín vật giống thật mà là giả, thì có thể thuyết phục ông ta, ha ha a, lão nhân gia lớn tuổi như vậy, nhất định yêu ai yêu cả đường đi, sẽ đồng ý đúc kiếm..."
Lời còn chưa dứt.
"Cha, cha, là con đây, con là Thẩm Hồ Phi nhi tử của người đây."
Phòng đại sảnh của tửu điếm, một người trung niên hơn ba mươi tuổi lao ra, da mặt cũng trắng nõn, chỉ là hốc mắt trũng sâu, quầng thâm còn lớn hơn hơn so với gấu trúc, một dáng vẻ bị tửu sắc khoét rỗng thân thể, lảo đảo chạy tới, nói: "Cha, con bị người ta đòi nợ, con lại bị tiện nhân kia tính kế, con thật hối hận không nên không nghe lời người, cha ơi, bây giờ con đã cùng đường bí lối rồi, cầu xin người, cầu xin người giúp con đúc thêm một thanh kiếm đi, con đi bán trả nợ, sau này sẽ không tiếp tục ăn uống chơi gái cá cược nữa, cha, cầu xin người..."
Người này lại có thể là nhi tử ruột của Thẩm đại sư.
Hắn khóc lóc kêu rên, khẩn cầu phụ thân đúc cho mình một thanh kiếm đi bán lấy tiền trả nợ.
Thẩm Tiểu Ngôn mặt lạnh như băng, không thấy có chút dao động cảm xúc nào, nói: "Giết."
Kiếm thị sau lưng thân mặc áo giáp lục sắc, liền vỗ vào hộp kiếm màu xanh phía sau, leng keng một tiếng, trường kiếm chói mắt xuất vỏ, hóa thành một đạo kiếm mang dài màu đỏ, chém thẳng về phía Thẩm Hồ Phi.
"A, a a, Thẩm Tiểu Ngôn, ngươi thật tàn nhẫn con mẹ nó..."
Thẩm Hồ Phi khó khăn tránh thoát, bị chém mất nửa bên tóc, quỷ khóc sói gào xoay người bỏ chạy.
Da mặt của Lâm Bắc Thần điên cuồng co giật.
Con mẹ nó... Đánh mặt tới nhanh như vậy à?
Cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi, lão già này mà hung ác lên, ngay cả nhi tử của mình cũng giết.
Rèn sắt rèn đến mức sắp không còn nhân tính rồi.
Từ Uyển trực tiếp bật cười.
Bờ môi đầy đặn xinh đẹp của Nhan Như Ngọc cũng mấp máy, khóe môi hơi nhếch lên, rất hiển nhiên là đang cười.
"Thần ca ca, hình như ngươi vẫn là không được..."
Hồ Mị Nhi rụt rè nói.
"Phi, nam nhân tuyệt đối không thể thừa nhận mình không được."
Lâm Bắc Thần cười lạnh một tiếng, nói: "Ta còn có bộ phương án thứ ba, lần này nhất định có thể hạ gục Thẩm đại sư, nếu như không được, ta liền..."
Lâm Bắc Thần vốn dĩ muốn nói, nếu như phương án thứ ba vẫn không được, vậy thì ta sẽ ăn mười cân phân...
Nhưng đột nhiên cảm thấy, hôm nay cái tiết tấu này hình như là không đúng lắm. Trước đó mình đã đặt FLAG quá vẹn toàn, kết quả bị hung hăng đánh vào mặt.
Là bởi vì thiên không đúng, hay là địa điểm không đúng, hay là người bên cạnh không đúng đây?
Lâm Bắc Thần nhìn Hồ Mị Nhi ngồi ở bên cạnh, rồi lại nhìn Nhan Như Ngọc và Từ Uyển, điều này căn bản đều không cần nghĩ, nhất định là vấn đề của Hồ Mị Nhi.
"Nếu như không được, vậy ta sẽ cam tâm tình nguyện bị ngươi chà đạp một lần."
Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói.
Nhưng ba mỹ nữ của 'Văn Hương Kiếm Phủ', rõ ràng cũng không biết 'chà đạp' là có ý gì, cho nên phản ứng cũng không giống như trong mong đợi của Lâm Bắc Thần.
"Rốt cuộc là cách gì?"
Hồ Mị Nhi thực sự là vai phụ tốt nhất.
Lâm Bắc Thần cười he he, nói: "Đối với một người đã trở lại nguyên trạng, Luyện Khí sư đại đạo chí giản mà nói, thứ có sức hấp dẫn nhất là cái gì?"
"Là tiền tài sao? Không đúng!"
"Là danh dự sao? Không đúng!"
"Là địa vị sao? Không đúng!"
"Là cái gì?"
"Là khí tài, là khoáng liệu hiếm thấy, là nguyên liệu luyện khí quý giá."
"Chỉ có những kim loại hiếm thấy trên đời, những nguyên liệu cực kỳ ít ỏi kia, mới là bảo vật mà Luyện khí sư đỉnh cấp cảm thấy hứng thú thực sự."
"Cái gọi là thiên lý mã thường có, thức mã nhân không thường có, Luyện Khí sư thường có, nguyên liệu không thường có, chính là đạo lý này."
"Cho nên, muốn bốc thuốc đúng bệnh."
"Nếu như có người có thể lấy ra được kim loại ít ỏi cực hiếm thấy, cầm ra được tất cả nguyên liệu mà Luyện Khí sư tha thiết mong chờ thì nhất định có thể đả động được Thẩm đại sư."
Lâm Bắc Thần tự tin gấp trăm lần nói.
Lần này, Từ Uyển cũng chăm chú lắng nghe không ngừng gật đầu. Có đạo lý.
Rất có đạo lý.
Thuỷ binh thích biển cả, kỵ binh thích thảo nguyên...
Luyện Khí sư chính là thích nguyên liệu.
Lần này, Lâm Bắc Thần cuối cùng đã nói ra được một phương án có tính khả thi cực lớn.
"Sư phụ..."
Từ Uyển quay đầu nhìn về phía Nhan Như Ngọc.
Người sau rõ ràng cũng rất đồng ý với lý luận của Lâm Bắc Thần.
Hơi trầm ngâm, Nhan Như Ngọc như thể đã đưa ra quyết định gì đó, đứng dậy đi tới trước đài đánh cờ, ôm quyền hành lễ, nói: "Thẩm đại sư, hôm nay ta đến là cầu một thanh kiếm cho Văn Hương Kiếm Phủ ta, lý do của ta rất đơn giản, ta nguyện ý lấy ra một cân Thần Huyết Kim Tinh cung cấp cho Thẩm đại sư đúc kiếm."