Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài.
Nhân mã các phương bên trong Bạch Vân thành đang chú ý Lâm Bắc Thần lập tức bị oanh động. “Lâm Bắc Thần muốn khiêu chiến Tống Thu Vũ.”
“Ha ha, Tam Hợp Môn thật sự không tin tà.”
“Rất tốt, vừa lúc dùng Tống Thu Vũ để xác định phân lượng chân chính của Lâm Bắc Thần.”
“Ha ha, rốt cuộc gió nổi lên rồi. Quá tốt, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.”
Rất nhiều người chạy đến Tam Hợp Môn ở Kiếm Thánh viện, chuẩn bị xem náo nhiệt, cũng muốn tận mắt nhìn thấy thực lực thiếu niên danh xưng đệ nhất cường giả đế quốc Bắc Hải rốt cuộc có khủng bố như trong lời đồn hay không.
Kiếm Thánh viện nằm ở phía Đông Bạch Vân thành.
Trong thời kỳ toàn thịnh, nó chiếm diện tích rất lớn, không thua kém gì Kiếm Tiên viện và Kiếm Ma viện.
Chỉ là bây giờ, nó cũng đã rách nát điêu linh.
Kẻ ngoại lai đến Bạch Vân thành không có tâm tư tạo phúc nơi này, không ngừng nghĩ cách cướp đoạt. Chỉ cần những thứ đáng giá một chút đều sẽ bị cướp đi. Kiếm Thánh viện cũng không ngoại lệ. Sau khi bị Tam Hợp Môn chiếm cứ, rất nhiều tài nguyên vốn thuộc về đệ tử trong viện đã bị chia cắt không còn.
Bọn họ chỉ biết cướp bóc và phá hư mà không biết xây dựng và sửa chữa. Kiếm Thánh viện hiện tại, kiến trúc rách nát, cỏ hoang mọc đầy, đệ tử tàn lụi. Sau một canh giờ.
Đám người Lâm Bắc Thần đúng hẹn mà đến.
Khi đến bên ngoài Kiếm Thánh viện, đã có toàn bộ đệ tử Tam Hợp Môn xếp thành hai hàng ngoài cửa, người mặc cẩm y Thiên Tàm Ti, áo khoác da thú huyền văn khinh giáp, đao thương đã rút ra khỏi vỏ, sát khí bừng bừng, dàn sẵn trận địa đón quân địch.
“Xin hỏi người đến là Lâm Bắc Thần?”
Cao thủ lĩnh đội Tam Hợp Môn hơn ba mươi tuổi, râu quai nón mũi ưng, thân hình cao một mét chín, gương mặt dữ tợn, mí mắt quét qua, giọng nói lãnh đạm: “Tại hạ Viên Hùng phụng mệnh nghênh đón ở đây.”
“Chính là công tử gia ta giá lâm.”
Đánh trận đầu tất nhiên do tiểu thị nữ dũng mãnh trung trinh Thiến Thiến xuất mã. Nàng bước về phía trước hai bước, đưa tay chỉ, sau đó quát lớn: “Tống Thu Vũ đâu? Mau bảo ông ta cút ra đây nhận cái chết.”
Cao thủ trung niên mũi ưng tên Viên Hùng nhìn lướt qua người Thiến Thiến, ánh mắt sáng lên.
Chợt nhìn đám người sau lưng Lâm Bắc Thần, hắn nhận ra chính là đệ tử Kiếm Tiên Các Thì Trung Thánh, Doãn San.
“Viện bên này chính là nơi tiềm cư tu hành của Trưởng lão Tam Hợp Môn, người ngoài không thể bước vào, trừ Lâm Bắc Thần và nàng, nàng, còn có nàng...” Viên Hùng tư thái kiêu căng, tuần tự chỉ vào Thiên Thiên, Thiến Thiến, cuồi cùng là Doãn San đã khôi phục thanh xuân.
Đám người Đinh Tam Thạch, Thì Trung Thánh không khỏi giận dữ. Thiến Thiến quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi nhìn cái gì? Loại ngu xuẩn này không đánh chết, định giữ lại ăn tết à?”
Thiến Thiến: “...”
Lại có thể buông tay buông chân đánh người rồi.
Nàng vén tay áo lên, xông ra ngoài.
Ra quyền.
“Ha ha, tiểu nương bì, ngươi phấn nộn như vậy, có thể đánh tổn thương ai được chứ?” Viên Hùng cười nhẹ, một chưởng đánh ra.
Oành.
Một giây sau, Viên Hùng bay ngược ra ngoài.
Hắn nặng nề nện vào cửa chính Kiếm Thánh viện, đụng bay cánh cửa, cả người rơi xuống nội viện, nằm trên mặt đất ngũ quan chảy máu, tay chân run rẩy, xương tay gãy nát, xương cốt cả người không biết gãy mất bao nhiêu cái, hiển nhiên sống không nổi.
Ầm ầm ầm.
Hơn mười bóng người theo sát phía sau.
Đệ tử Tam Hợp Môn đứng ngoài cửa lớn giống như từng đống bao tải cát, toàn bộ bay ngược vào trong đại viện.
Trong nội viện.
Đám thủ lĩnh các thế lực võ đạo đã sớm đến ngồi vào sẵn vị trí, lúc này đang đàm tiếu ngôn hoan, nâng ly cạn chén, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi biến sắc nhìn về phía cửa chính.
...
Tới rồi!
Tên kia tới rồi.
Trong lòng tất cả mọi người đều nhảy lên.
Phách lối đến như vậy sao?
Vừa đến đã trực tiếp đánh chết Viên Hùng của Tam Hợp Môn.
Mười đệ tử của Tam Hợp Môn giống như bao tải bị đánh ra ngoài.
Bốp.
Đang ngồi trò chuyện vui vẻ với Tứ trưởng lão Sùng Nguyên Tông, Tống Thu Vũ lập tức đập bình rượu trong tay xuống bàn, đứng phắt dậy.
Vị trưởng lão tọa trấn Tam Hợp Môn là lão quái vật hơn trăm tuổi nhưng diện mạo nhìn chẳng qua chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tuấn dật, da thịt trắng nõn như ngọc, còn có chút lóe lên ánh sáng, mày kiếm tinh mâu, mũi thẳng miệng rộng, tóc đen dày, chính là mỹ nam tử hiếm thấy.
Chỉ là bên trong ánh mắt âm trầm mang theo sự ngoan độc, vừa nhìn là biết hạng người chẳng dễ chơi.
Ông ta lạnh lùng nhìn về phía đại môn Kiếm Thánh viện.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, một bóng người bước vào.
Kiếm sĩ bào thanh sam, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu đen, dáng người thon gầy. Mặc dù tóc đã được buộc lại nhưng vẫn có chút lộn xộn như cũ, râu hình tam giác, sắc mặt ố vàng, nhìn qua có chút hèn mọn.
Hả?
Không phải nói Lâm Bắc Thần chính là đệ nhất mỹ nam tử Đế quốc Bắc Hải sao? Vì sao lại là diện mạo như thế?
Nhìn thấy Đinh Tam Thạch tiến vào, một số cao thủ bình thường khẽ giật mình.
Lâm Bắc Thần theo sát đằng sau, sau lưng còn có Thiến Thiến, Thiên Thiên. Lúc này, cường giả các thế lực võ đạo mới liên hệ thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân này với đệ nhất mỹ nam tử đế quốc Bắc Hải theo lời đồn.
Thì ra đi đằng trước là sư phụ của hắn.
Tên là gì nhỉ?
Mà thôi, dù sao cũng chẳng phải nhân vật lợi hại.
Không nghĩ nữa.
Mọi ánh mắt đều bỏ qua Đinh Tam Thạch, tập trung vào người Lâm Bắc Thần.
Đến mức không ai chú ý đến Thì Trung Thánh, Doãn San và hơn ba mươi kiếm sĩ mặc áo trắng của Kiếm Tiên viện đi đằng sau.
“Chàng trai trẻ, ngươi chính là Lâm Bắc Thần?”
Tứ trưởng lão Sùng Nguyên Tông Ngụy Minh Nghĩa chậm rãi đứng dậy, áo bào đỏ, râu dài bay lả tả trước ngực: “Còn trẻ thì sát khí lúc nào cũng lớn, còn chưa vào cửa đã giết người. Ngươi cũng quá khoa trương rồi nhỉ?”
“Con mẹ nó, ngươi là ai vậy?”
Lâm Bắc Thần chỉ thắng mũi mà mắng.
Ngụy Minh Nghĩa khẽ giật mình, sau đó giận dữ nói: “Tuổi còn nhỏ mà không có khẩu đức...”
Ông ta nói còn chưa dứt câu.
Một bóng người lóe lên.