Chuyện xảy ra khi nào vậy?
Cải trắng nhà mình, lại bị con lợn rừng mà mình nuôi dưỡng lặng yên không một tiếng động gặm rồi à?
Mặc dù Lâm Bắc Thần nổi tiếng ở bên ngoài, thực lực cường hãn, dường như là ứng cử viên con rể không tồi, nhưng cuộc sống cá nhân của tên này không chừng mực ý tứ, kém xa so với kẻ si tình tuyệt đối như mình.
Căn bản không xứng với nữ nhi bảo bối của mình.
Ông ta vốn định rút Kiếm Nhất của bộ Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên chém nghiệt đồ này ngay tại chỗ, nhưng bỗng nhiên ý thức được, bây giờ mình hình như là đánh không lại nghiệt đồ này.
Hơn nữa lỡ như làm ồn gây ra động tĩnh, để thê tử và những người khác phát hiện ra bí mật này...
Đến lúc đó, làm sao mà kết thúc?
Nữ nhi mình làm sao mà làm người...ờ, làm sao mà làm cá nữa đây?
Do dự một chút, Lâm Bắc Thần đã đi rồi.
Đinh Tam Thạch tâm trạng phức tạp, lặng lẽ đi tới bên ngoài phòng của khuê nữ, nghiêng tai lắng nghe.
Sau đó hắn nghe được bên trong truyền tới một giọng nói lạnh lùng quật cường —— "Cút."
Là giọng của nữ nhi.
Hả?
Nghe có vẻ rất tỉnh táo, không uống say.
Cảm xúc rất ổn định.
Đây không giống như là phản ứng nên có của cải trắng bị gặm.
Chẳng lẽ là...
Trong đầu của Đinh Tam Thạch đột nhiên hiện ra một khả năng khác——
Chẳng lẽ là cải trắng nhà mình, cố ý để cho lợn rừng nhà mình gặm sao?
...
...
Ngày hôm sau.
Trời trong gió nhẹ.
"Mặt trời chiếu trên không trung, ta đi đến trường học..."
Lâm Bắc Thần cưỡi trên người tiểu tra hổ, thân tâm vui vẻ ngâm nga khúc nhạc.
Tiểu tra hổ cũng không vỗ cánh bay lượn, mà lười biếng nằm sấp trên boong thuyền. Nó rất là không thể nào hiểu nổi, đã là ngồi phi thuyền, tại sao chủ nhân của chủ nhân vẫn nhất định phải cưỡi trên người mình.
Đương nhiên, nó cũng không dám hỏi.
Hai muội muội của nó —— cự lang thanh sắc biến dị lại vui vẻ mà vui đùa ầm ĩ trên boong thuyền.
Tiểu tra hổ rất ngưỡng mộ hai muội muội, có thể tự do tự tại ở bên ngoài chơi đùa. Còn nó thì sao chứ?
Đừng nói là bản thân nó, ngay cả chủ nhân của nó cũng đang bị Lâm Bắc Thần đùa giỡn.
"Đi về phía đông ba vạn dặm, tiến vào trăm vạn Đại Sơn, trên Bạch Vân đỉnh cao nhất đế quốc, chính là Bạch Vân thành rồi..."
Thiến Thiến thay một bộ y phục tỳ nữ màu trắng, thanh tú động lòng người đứng bên boong thuyền, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn không chút che giấu, nói: "Dựa theo tốc độ chạy của phi thuyền hiệu Đại Điểu này, tính thêm thời gian nghỉ ngơi giữa đường, chúng ta đại khái cần năm ngày mới có thể tới được Bạch Vân thành... A, trước kia ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng, mình lại có thể đến Bạch Vân thành."
"Ta cũng thế."
Thiên Thiên cũng rất mong đợi đối với thánh địa võ đạo của đế quốc Bắc Hải.
Bạch Vân thành là thánh địa trong lòng của các kiếm tu Bắc Hải.
Địa vị của nó cũng chỉ là kém hơn thần điện Kiếm Chi Chủ Quân mà thôi.
"Không biết đùi gà của Bạch Vân thành ăn có ngon không."
Tiêu Bính Cam nuốt nước bọt.
"Chi chi chi."
Quang Tương hợp thời xuất hiện dưới ống kính, biểu lộ rõ ràng sự tồn tại của mình. Lần này đi tới Bạch Vân thành, Lâm Bắc Thần mang theo tổ hợp cố định hai nữ hai sói một nam một chuột một tra hổ.
Đương nhiên, còn bao gồm cả ảnh vệ Cung Công âm thầm theo dõi nhưng dường như lại bị tất cả mọi người quên mất.
Rời khỏi kinh thành đã nửa ngày.
Đám người ngồi trên phi thuyền số hiệu Đại Điểu, được Bắc Hải Nhân Hoàng bị động tài trợ.
Đinh Tam Thạch nhìn những đám mây trắng xung quanh, nhìn lại Lâm Bắc Thần, tâm trạng vẫn rất phức tạp.
Lâm Bắc Thần không có chút phát giác nào đối với 'Sự việc đã bại lộ' đêm qua.
Hắn nhìn thấy Kiếm Đức Hạnh treo bên hông của Đinh Tam Thạch, không khỏi sáng mắt lên.
Đây là một thanh kiếm tốt.
"Sư phụ, nghe nói đại hội thử kiếm lần này, người của Chú Kiếm Các cũng sẽ tham gia hả?" Hắn từ trên thân của tra hổ nhảy xuống, bước nhanh tới, cười hì hì nói: "Người có quen biết 'Đệ nhất linh tượng đúc sư' Thẩm Tiểu Ngôn của Chú Kiếm Các hay không? Ta muốn nhân cơ hội này mời hắn giúp ta làm một thanh kiếm."
"Thẩm Tiểu Ngôn một kiếm đúc thành động núi sông?"
Đinh Tam Thạch suy nghĩ một chút, vô cùng khẳng định nói: "Ta biết ông ta."
"Vậy thì tốt quá, sư phụ, đến lúc đó người năn nỉ một chút, có thể miễn phí đúc khí được không, ta nghe nói ông ta ra giá rất đắt..." Lâm Bắc Thần vui mừng khôn xiết. Đinh Tam Thạch nói: "Nhưng ông ta không quen biết ta."
Nụ cười của Lâm Bắc Thần ngưng kết.
[ ]?
Người đang đùa ta hả?
Sư phụ người có phải là cảm thấy bản thân rất hài hước không.
Lâm Bắc Thần phiền muộn nhìn tầng mây màu trắng xung quanh: “Sư phụ, ta nghe nói, tính tình Thẩm Tiểu Ngôn quái dị, hỉ nộ vô thường. Chẳng những giá làm rất cao, lại còn rất khó mời. Ngay cả hoàng thất mời ông ta đúc kiếm cũng rất khó, có phải như vậy hay không?”
Đinh Tam Thạch cười hắc hắc, sờ lên sợi râu tam giác của mình, nói tiếp: “Không chỉ như vậy, ta còn nghe nói, ba mươi năm trước, Thẩm Tiểu Ngôn đã phong lô, không còn luyện kiếm. Đừng nói là hoàng thất, ngay cả Giáo hoàng muốn mời ông ta đúc kiếm cũng không thể.”
Lâm Bắc Thần thở dài: “Hy vọng ông ta suy nghĩ lại.”
Đinh Tam Thạch: “...”
Ông ta nhìn Lâm Bắc Thần, biểu cảm khó nói nên lời.
Lâm Bắc Thần nói: “Nếu ông ta không muốn ra tay, ta đành bất đắc dĩ bắt cóc cả nhà của ông ta. Nếu chẳng may bị kích thích, não tật phát tác, cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì phát rồ nữa.”
Đinh Tam Thạch ngây người, nửa ngày sau mới mắng một câu: “Nghiệt đồ.” Ông ta không khỏi lau mồ hôi cho Thẩm Tiểu Ngôn đang ở xa tận chân trời.
Bất cứ kẻ nào, một khi bị não tàn Lâm Bắc Thần để mắt đến, không chết cũng phải bị lột mấy chục lớp da.