Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1513: Tin chiến thắng




Đế quốc đã xảy ra động loạn nghiêm trọng như vậy, kết quả trong Weichat, Kiếm Tuyết Vô Danh vẫn ở trong trạng thái mất liên lạc, cũng đã không có cách nào thông qua nàng để liên lạc với vị Kiếm Chi Chủ Quân danh xưng là bế quan kia.

Đối với vị 'Tu hú chiếm tổ chim khách' này, Lâm Bắc Thần ngược lại cũng không có ý kiến nhiều lắm.

Suy cho cùng người ta nhiều lần nhận tiền làm việc vẫn rất vui vẻ.

Bên trong Mạng lưới Chân Ái, 'Hải Thần' nghi là sau khi bán hàng online xuất hiện vấn đề, cũng đều đang treo máy, không có đăng nhập, không biết có phải là đóng cửa rồi hay không, dù sao cũng là mất liên lạc rồi...

Trong Kinh Đông Thương Thành, thổ phỉ ca ngược lại là từng giờ từng khắc đều đang online, đáng tiếc vĩnh viễn đều là tích chữ như vàng, thêm với bên trong tiểu điếm của hắn, trong lúc nhất thời cũng không có hàng hoá gì mà Lâm Bắc Thần cần, mở mồm vừa muốn xin nick Wechat, vĩnh viễn cũng là một chữ 'không' ...

Cho nên đối với Lâm đại thiếu mà nói, thổ phỉ ca và treo máy không hề có gì khác biệt.

Trên APP Nhàn Ngư ngược lại là có rất nhiều người gào khóc câu thông với Lâm đại thiếu.

Nhưng chỉ là là thèm nhỏ dãi thịt quả của Lâm đại thiếu mà thôi.

Vì để tránh cho Thúy Quả thả cửa dẫn đến giá cả sụt giảm, Lâm Bắc Thần gần đây cung ứng số lượng có hạn, đối mặt với đông đảo các ‘liếm cẩu’ ăn nói khép nép, đó gọi là một người cao ngạo, tâm trạng tốt thì tùy tiện ứng phó một đôi lời, tâm trạng không tốt, tin nhắn nhận được vĩnh viễn đều là 'Đã xem không trả lời’.

Bất tri bất giác, hắn đã đi tới cổng của Lăng phủ.

"Cũng không biết mẹ vợ tương lai có ở bên trong không?"

Lâm Bắc Thần đứng ở cửa, rơi vào suy tư.

Trước đó khi Thiên Thảo loạn, nghe nói Lăng gia theo Thất hoàng tử giết ra kinh thành đi đến Phong Ngữ hành tỉnh, bây giờ chắc hẳn là đã trở lại rồi.

Nghĩ tới đây, Lâm đại thiếu nở nụ cười.

Chậc chậc chậc.

Mẹ vợ tương lai Tần Lan Thư trước đó vẫn luôn cảm thấy mình không bằng Vệ Danh Thần, một lòng muốn gả nữ nhi cho vị thiên tài tuyệt thế của Thiên Thảo Vệ Thị kia, bây giờ nhất định là đã hối hận rồi chứ?

Chiến tích Lạc Tinh Nhai kinh thiên động địa của ta truyền ra ngoài, mẹ vợ tương lai không phải sẽ lập tức quay đầu trở về quỳ liếm?

A hắc hắc hắc.

Bây giờ ta tiến lên trước gõ cửa, chủ động hiện thân, cho mẹ vợ tương lai một cơ hội chủ động nhận sai.

Nghĩ tới đây, Lâm Bắc Thần tiến lên.

Đông đông đông.

Quang minh chính đại mà gõ cửa.

Mấy lần trước hắn tới Lăng gia, đều là leo tường, lén lút đi gặp Lăng Thần.

Lần này, không giống nữa.

Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thường thiếu niên nghèo, oa ha ha ha.

Đông đông đông.

Gõ rất nhiều lần, trong cửa mới truyền đến tiếng bước chân.

Cót két.

Cửa chậm rãi từ bên trong mở ra.

Một lão đầu râu tóc bạc phơ, tu vi bình thường bước ra, run rẩy đứng ở phía sau khe cửa, ánh mắt đục ngầu nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Tiểu tử, ngươi tìm ai?"

"Ta đến tìm Lăng Thần."

Lâm Bắc Thần chủ động bộc lộ bản thân.

"Ngươi thích Phong Ngữ tỉnh?"

Lão đầu với vẻ mặt nghi hoặc.

"Không, ta đến tìm Lăng Thần tiểu thư."

Lâm Bắc Thần nói.

"Ngươi muốn ăn bát hành tỉnh gọt gân?"

Lão đầu càng nghi ngờ hơn: "Nhưng nơi này cũng không phải là tiệm mì."

Lâm Bắc Thần: "?"

Lão già này lỗ tai không dùng được à?

Hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát trực tiếp đi vào trong.

"Bên trong không có ai..."

Lão đầu lo lắng, cầm gậy ngăn cản lại, nói: "Đều đã đi rồi, toàn bộ đều đi cả rồi, ta chỉ là một người trông cổng... Ai? Sao ngươi còn xông vào chứ? Người đâu, cướp giật, có người muốn ăn cướp..."

Lập tức một đám người rầm rầm chạy tới.

Dân phong kinh thành bây giờ vô cùng hung hãn, đoàn kết lạ thường.

Ngay lập tức liền có mấy võ giả cầm kiếm, tiến về phía Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần cả trán đầy hắc tuyến.

Lão nhân này có độc.

Nhưng mà, ông ta nói 'Người đều đi cả rồi' là chuyện gì vậy?

"Bằng hữu, hà tất phải ức hiếp một lão già, ngươi là ai?"

Một kiếm sĩ cảnh giới võ sư thấy việc nghĩa hăng hái làm, giơ tay lên vỗ vào vai của Lâm Bắc Thần.

Nhưng nháy mắt sau đó, thân ảnh của Lâm Bắc Thần, đột nhiên biến mất rồi.

Hả?

Chuyện gì xảy ra vậy?

Mọi người chung quanh giật nảy mình.

Kiếm sĩ cảnh giới võ sư này trong lòng cũng giật mình.

Gặp phải cao thủ rồi.

"Lén lén lút lút, đứng trước phủ đệ của Lăng lão quân thần, sợ là không có ý tốt, chẳng lẽ là gian tế còn lại của cẩu tạp chủng Thiên Thảo?"

Có người rất cảnh giác nói.

"Đúng, nhanh báo cáo lên Ty Cảnh Vụ, không thể khinh suất."

Lão đầu vội vàng phụ hoạ.

Lúc này lỗ tai của hắn lại dùng được rồi.

Mọi người quần chúng sục sôi căm phẫn lại không biết rằng, người vừa rồi bị bọn hắn bức đi là đệ nhất anh hùng của đế quốc Lâm Bắc Thần.

...

Một lát sau.

"Haizz, không ngờ rằng lần này đến, vẫn là phải leo tường."

Lâm Bắc Thần từ trên bức tường của Lăng phủ nhảy ra, trên mặt viết đầy vẻ nghi hoặc: "Chuyện gì xảy ra vậy, Lăng phủ thật sự đã biến thành trạch trống không, chỉ còn lại một mình lão đầu trước giờ chưa từng thấy này trông nhà hộ viện, hơn nữa tất cả mọi thứ đều chuyển đi hết, như thể là muốn một đi không trở lại... Chẳng lẽ là bị chiến tích điên cuồng của ta doạ chạy rồi?"

Đang giữa nghi hoặc, liền nghe thấy trên đường phố bên cạnh truyền đến một trận ồn ào.

"Tin chiến thắng, tin chiến thắng, Thất hoàng tử suất quân đánh vào Vệ thành, thành luỹ của Thiên Thảo Vệ Thị cuối cùng đã bị công phá..."

"Thiên Thảo hành tỉnh đại thắng!"

"Vệ Thị sụp đổ rồi."

"Thiên Thảo hành tỉnh trở lại trong vòng tay của đế quốc."

Có học viên trên đường phố lớn tiếng hô to, đem tình hình chiến đấu và tin chiến thắng mà nha môn của quân đội và chính vụ vừa mới ban bố không ngừng tuyên truyền cho đám dân thành thị thông thường.