Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1504: Đệ nhất thần tiễn của đế quốc Cực Quang




Hắn hiện tại vẫn còn quá non nớt, còn quá trẻ tuổi.

Tất cả những gì mà hắn có, có lẽ không có cách nào so sánh với một sợi tóc của kẻ địch trên Lạc Tinh Nhai kia.

Nhưng tương lai còn có hi vọng.

Người trẻ tuổi lẳng lặng lui xuống.

Ngu Thân Vương nhìn người trẻ tuổi một cái, sự phẫn nộ và lo lắng trong lòng ông ta, dần dần dịu xuống một chút.

Lúc này, phẫn nộ không giải quyết được vấn đề.

Bắt buộc phải tỉnh táo.

Đế quốc nguy vong, nhất niệm ở đây.

Ông ta phất tay.

Ra hiệu tất cả mọi người bên cạnh đều phải bình tĩnh.

Sau đó nhìn về phía Lâm Bắc Thần, nói: "Lâm Giáo Hoàng, bổn vương có thể đủ tư cách đánh với ngươi một trận không?"

Mọi người chung quanh, ngay lập tức đều vô cùng hoảng sợ.

"Không được."

"Vương gia, không được."

"Tuyệt đối không thể."

Các tướng lĩnh xông lên, vây quanh Ngu Thân Vương.

"Phụ vương, không nên kích động."

Tiểu quận chúa Ngu Khả Nhi vẫn luôn ẩn nấp trong đám thị vệ, cũng không nhịn được mà hiện thân, gắt gao giữ chặt cánh tay của phụ thân.

Thiếu nữ trong giới quý tộc của đế quốc Cực Quang xưa nay nổi tiếng với hình tượng bề ngoài thông minh cơ trí bên trong lạnh lùng tàn nhẫn, lúc này cuối cùng cũng lộ ra sự hoảng sợ và bối rối tương xứng với tuổi tác, sợ rằng nếu như mình buông lỏng tay, phụ thân sẽ xông lên Lạc Tinh Nhai.

Lạc Tinh Nhai lúc này, trong mắt của tất cả người đế quốc Cực Quang, đã không khác gì so với hình đài.

Ngu Thân Vương cúi đầu liếc mắt nhìn nữ nhi của mình.

Trong mắt của Ngu Khả Nhi đã tràn đầy nước mắt trong suốt.

Trên Lạc Tinh Nhai.

Ánh mắt của Lâm Bắc Thần rơi vào người Ngu Thân Vương.

Cũng coi như là cố nhân.

Hắn không nói gì.

Mà là đang chờ đợi.

Đều này đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận tư cách của Ngu Thân Vương.

Nhưng mà nháy mắt sau đó ——

Hưu!

Một vệt sáng thoáng qua.

Thân ảnh cao lớn khôi ngô, hai tay quá gối xuất hiện ở trên Lạc Tinh Nhai.

Là Tô Định Phương.

Đệ nhất thần xạ thủ của đế quốc Cực Quang Tô Định Phương.

Cũng là đệ nhất cường giả của đế quốc Cực Quang.

"Không biết ta có tư cách đánh với Lâm Giáo Hoàng một trận hay không?"

Hắn với vẻ mặt bình tĩnh, chỗ sâu trong đôi mắt ẩn chứa lửa giận cùng sát ý.

Lâm Bắc Thần gật đầu: "Có thể, đầu của ngươi có tư cách đặt trước bia mộ của Hàn đại ca."

Tô Định Phương ngửa mặt lên trời cười to.

Trên phi thuyền màu trắng ở phía xa, đám người của đế quốc Cực Quang cũng đều biến sắc.

Nếu đổi lại là ngày trước, bọn hắn sẽ có lòng tin tuyệt đối đối với nam nhân cao lớn khôi ngô này.

Hắn là võ đạo đỉnh cao nhất của đế quốc.

Tiễn của hắn, không ai địch nổi.

Không có ai có thể không chết dưới ba tiễn liên tiếp của Tô Định Phương.

Giống như là không có ai có thể không ăn cơm không ngủ.

Ở đế quốc Cực Quang, ba chữ Tô Định Phương này chính là biểu tượng của vô địch. Là đối tượng được vô số xạ thủ Cực Quang quỳ bái.

Mặc kệ kẻ địch có mạnh như thế nào đi chăng nữa, đối thủ có đáng sợ như thế nào, chỉ cần là Tô Định Phương xuất mã, chắc chắn là tan thành tro bụi.

Nhưng mà hôm nay không giống.

Bởi vì thiếu niên bạch y cầm gậy đứng trên Lạc Tinh Nhai kia, cho tất cả mọi người sự chấn động cùng áp lực thật sự là quá lớn.

Chưa từng có người nào có thể đồng thời cho các tướng lĩnh cao tầng của đế quốc Cực Quang áp lực to lớn như vậy.

Trăm trận tướng quân chết, mười năm tráng sĩ về.

Bọn họ đều là cường giả bước ra từ trong chiến trường giống như núi thây biển máu, có sự kinh khủng như thế nào chưa từng thấy qua chứ?

Nhưng sự đáng sợ của thiếu niên bạch y này, khiến cho bọn hắn lần đầu tiên cũng không có lòng tin tuyệt đối đối với võ đạo đỉnh cao nhất của đế quốc mình.

"Tô huynh, ngươi hà tất phải..."

Ngu Thân Vương mở miệng, vốn dĩ là muốn nói 'Ngươi hà tất phải tự tìm đường chết', nhưng mấy chữ cuối cùng, ông ta không nói ra.

Dù sao cũng là đệ nhất võ đạo của đế quốc Cực Quang, còn chưa khai chiến, thống soái như ông ta liền phán đoán Tô Định Phương không phải là đối thủ, đó cũng quá đả kích sĩ khí phe mình, cũng quá không coi vị 'Đỉnh cao đệ nhất võ đạo của đế quốc Cực Quang' Tô Định Phương ra gì rồi.

Nhưng Tô Định Phương cũng hiểu được lời nói bóng gió của Ngu Thân Vương.

Hắn cười ha ha một tiếng, có chút phóng khoáng.

"Đế quốc có thể thiếu đi một quân nhân chỉ biết giết chóc, nhưng lại không thể thiếu đi một vị đại soái tung hoành khắp nơi."

Tô Định Phương cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Thân Vương, vẫn là nên trân quý cơ thể hữu dụng, sau thất bại lần này, cắt nhường Lạc Nam hành tỉnh, sau này đế quốc Cực Quang ta còn cần ngươi phải lo lắng hết lòng."

Thế giới võ đạo, tôn trọng võ giả.

Cường giả võ đạo, có thể giận dữ giết người.

Cường giả đỉnh cấp, có thể giận dữ diệt thành.

Cường giả đỉnh phong, có thể nhất niệm diệt quốc.

Tô Định Phương tự nhận một thân tu vi của mình có thể giận dữ diệt thành, cũng được coi là cường giả đỉnh cấp.

Nhưng muốn lấy sức của một mình, diệt đi một đế quốc, lại không làm được.

Cho nên không tính là cường giả đỉnh phong.

Còn thiếu niên bạch y trước mắt này, trong mơ hồ, đã có được một khuynh hướng nhất niệm diệt quốc.

Cho nên bây giờ phải dựa theo quy tắc trò chơi của đối phương để tiến hành.

Có thể tưởng tượng, quá trình trận chiến này, đế quốc Cực Quang suy sụp là tất nhiên. Tô Định Phương muốn lấy máu của mình, cái chết của mình, để kích thích các hậu bối trẻ tuổi của đế quốc Cực Quang—— đây có lẽ là món quà cuối cùng mà một người được coi như võ đạo đỉnh cao nhất của đế quốc Cực Quang như hắn sau khi trấn áp đám hậu bối nhiều năm như vậy, có thể mang lại cho võ giả của đế quốc này.