Sách được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------------------
Trên Lạc Tinh Nhai.
Lâm Bắc Thần hừ lạnh một tiếng: "Một đám hèn nhát."
Giọng nói không lớn.
Nhưng đôi bên đều nghe thấy rõ ràng.
Trên Huyền Kha màu đen, nguyên soái, tướng quân, cường giả cùng các quân sĩ, ngay lập tức đều phá lên cười.
Đây quả thực là một màn tha thiết mong chờ.
Là cường giả của quốc gia mình, một người một kiếm, doạ đế quốc Cực Quang sợ hãi. Trên phi thuyền màu trắng, lúc này vô số gương mặt phẫn nộ mặt đỏ bừng lên.
Rất nhiều cường giả võ đạo Cực Quang, theo bản năng liền muốn xuất thủ.
Nhưng đã dùng lý trí sau cùng kiềm chế lại rồi.
Trận Thiên Nhân sinh tử chiến lần này, thứ đánh cược là quốc vận.
Năm trận thắng ba.
Lâm Bắc Thần đã thắng hai trận.
Nếu như bọn hắn thua thêm một trận nữa, vậy thì mang ý nghĩa, đế quốc Cực Quang thua rồi.
Rất nhiều cường giả võ đạo Cực Quang không sợ chết.
Nhưng lại sợ uất nhục, sợ cái chết của mình không những không thể vệ quốc tận trung, ngược lại trở thành đồng lõa của đế quốc Cực Quang bị đính trên trụ sỉ nhục. Trên Lạc Tinh Nhai.
"Thế nào? Đế quốc Cực Quang không có ai nữa à?"
Lâm Bắc Thần cười lạnh, nâng trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Giáo Hoàng Ngu Tróc Ngư của Vũ Chi Thần Điện, nói: "Giáo Hoàng của Vũ Chi Thần Điện có dám đánh một trận không?"
Sắc mặt của Ngu Tróc Ngư hơi thay đổi.
Loại chuyện bị chỉ mặt gọi tên khiêu chiến này, trước kia còn chưa từng xảy ra trên người hắn.
Hắn chỉ là sau một khoảng do dự ngắn ngủi, liền đưa ra đáp án.
"Có gì mà không dám chứ?"
Ánh sáng màu bạc dưới thân nhấp nháy.
Thần lực cuồn cuộn.
Giáo Hoàng Ngu Tróc Ngư của Vũ Chi Thần Điện tựa như thoáng hiện trong hư không, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên thạch đài của Lạc Tinh Nhai.
Hắn nhất thiết phải xuất chiến.
Không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì Lâm Bắc Thần là Giáo Hoàng của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân.
Một trận chiến này, là hoàng đấu với hoàng.
Nếu như hắn không dám xuất chiến, tin tức truyền ra ngoài, người ngoài dựa vào cái này mà chế giễu cười nhạo cũng thôi đi, nhưng e là ngay cả các tín đồ của Vũ Chi Thần Điện cũng cho rằng Giáo Hoàng nhà mình sợ Giáo Hoàng của đối phương, đó mới là đòn đả kích mang tính huỷ diệt đối với tín ngưỡng của Vũ Chi Thần Điện. Cái này cũng là nguyên nhân mà đám người Ngu Thân Vương, Tô Định Phương trên phi thuyền màu trắng không lên tiếng ngăn cản.
Bị Lâm Bắc Thần chỉ vào mũi khiêu chiến, nếu như lùi bước, hậu quả khó mà lường được.
Bên trên Lạc Tinh Nhai.
Ngu Tróc Ngư thôi động công pháp Thần Đạo, dị tượng huyễn hiện.
Mũ lông, áo choàng, giáp trụ, chiến ủng màu bạc khổng lồ cùng với một thanh trường thương màu bạc to lớn, giống như cánh tay thần linh vô hình đang phác hoạ ra, nhanh chóng huyễn hiện ra trên người hắn.
Đây là chiến trang Vũ Thần Chi Tứ của Giáo Hoàng Vũ Chi Thần Điện.
Cùng với lực lượng cường đại mà Lâm Bắc Thần biểu hiện ra, Ngu Tróc Ngư ngay lập tức liền triển hiện ra tư thái mạnh nhất.
Dưới sự gia trì của thần linh chiến trang, khí tức thần đạo của Ngu Tróc Ngư không ngừng nâng cao, điên cuồng tăng vọt...
Lòng tin của hắn cũng theo đó mà không ngừng tăng lên.
Trên phi thuyền màu trắng vang lên tiếng reo hò của các tướng lĩnh và quân sĩ.
"A, thật là cảm giác quen thuộc..."
"Lần trước triệu hồi chiến trang Vũ Thần Chi Tứ, vẫn là khi đối phó với một Thiên Ngoại Tà Ma xuất hiện trong biên giới của đế quốc..."
"Đó là trận đại chiến sáu mươi năm trước ..."
"Thiên Ngoại Tà Ma kia, chân thân giáng lâm, lực lượng liên miên không dứt, có thể tay không xé rách Thiên Nhân cấp ba, có thể xưng vô địch, thế nhưng sau khi bổn tọa triệu hồi ra chiến trang Vũ Thần Chi Tứ, kiên trì không đến mười hơi thở đã hoá thành tro bụi rồi..."
Giáo Hoàng của Vũ Chi Thần Điện Ngu Tróc Ngư nói rủ rỉ.
Nói một câu, một chữ, lực thần đạo của hắn đều sẽ tăng vọt lên một đoạn.
Rất nhanh, thần lực toàn thân của Ngu Tróc Ngư cuồn cuộn, đã chói mắt không thể nhìn gần, như thể mảnh thế giới này lại có thêm một mặt trời.
Dưới tác dụng của thần lực dao động, gió của Lạc Tinh Nhai đều trở nên rít gào, đá vụn chậm rãi lơ lửng như thể từng mũi tên, lá cây, cỏ cây cũng đều chậm rãi đem mũi nhọn nhắm ngay vào Lâm Bắc Thần, tựa như chỉ cần Ngu Tróc Ngư tâm niệm vừa động liền có thể hóa thành mũi tên xuyên thủng tất cả, hủy diệt tất cả trên con đường của hắn!
Ngu Tróc Ngư lúc này đang cổ vũ niềm tin cho tất cả người Cực Quang.
Lòng tin vốn dĩ bị Lâm Bắc Thần cường thế biểu hiện mà đả kích đến mức lung lay sắp đổ, cuối cùng đã bắt đầu vực dậy mang tính chất phục thù.
Còn bên trên Huyền Kha màu đen, trái tim của quần chúng đế quốc Bắc Hải cũng treo lơ lửng lên.
Một Giáo Hoàng của đế quốc, phân lượng này cũng không nhẹ.
Thần quyền vốn dĩ chính là áp đảo hoàng quyền.
Thần Điện có bao nhiêu tích lũy thì Giáo Hoàng có sức mạnh bấy nhiêu.
Về điểm này, cho dù là Thiên Nhân phong hiệu cấp năm đến từ đế quốc Trung Ương, có lẽ cũng không đủ khả năng.
Lâm Bắc Thần không có nói nhiều lời nhảm nhí.
Kiếm quang lấp lóe.
Một kiếm trực tiếp chém ra.
Vẫn là chiêu của Kiếm Thập Thất chém giết nhanh chóng rút ngắn khoảng cách chém giết Liễu Sinh Thương.
Kiếm lục - Ảnh Đột Trảm.
Keng!
Tiếng kiếm leng keng trong trẻo vang lên.
Quang ảnh nhấp nháy.
Kiếm quang chém trên mặt trời nhỏ màu bạc chói mắt kia.
Chỉ một thoáng quang mang vạn trượng, tia sáng chói mắt trong nháy mắt bắn ra, giữa trời đất chỉ còn lại một loại màu sắc.
Tất cả mọi người mở to hai mắt.
Lưỡi kiếm màu bạc bay vụt qua.
Thân ảnh của Lâm Bắc Thần lui trở về nguyên chỗ. Hắn nhìn kiếm trong tay, khẽ nhíu mày.