Phong Ngữ hành tỉnh.
Triều Huy đại thành.
Trong ngoài thành, ý xuân bừng bừng.
Khí thế hừng hực bên trong toà đại thành này, cùng với mức độ phồn hoa, quả thực là rực rỡ đến mức mù mắt của đám người Bắc Hải Nhân Hoàng.
Vốn cho rằng thành thị bị thúc ép cắt nhường này, dưới sự nghiền ép của Hải tộc, nhất định là cảnh hoang tàn khắp nơi, dân chúng lầm than.
Ai mà biết quan sát một phen, sự phồn hoa và trình độ văn minh của Triều Huy đại thành bây giờ, vượt xa bất cứ thành thị nào của đế quốc Bắc Hải, so với những đại thành đỉnh cấp ở khu vực trung ương của đại lục Đông Đạo Chân Châu kia, e rằng cũng không thua kém bao nhiêu.
Giống như một đế quốc trong đế quốc, bồng lai tiên cảnh.
Cho dù đã tham quan thời gian hơn một ngày trong thành, đám người Bắc Hải Nhân Hoàng vẫn có một loại ảo giác giống như mình đang nằm mơ.
Sơ với Triều Huy đại thành bây giờ, cho dù là đế quốc kinh thành thời kỳ toàn thịnh, cũng kém xa không bằng.
Bắc Hải Nhân Hoàng đứng trên tường thành, vô cùng cảm khái.
Tất cả đều giống như mộng ảo.
Đột nhiên, bên trong bên ngoài thành vang lên từng đợt tiếng hoan hô giống như biển thét sóng gầm.
Sau đó liền nhìn thấy vô số thị dân của Triều Huy, giống như ăn tết, vô cùng kích động từ trong nhà, trên cương vị của mỗi người chạy ra, giống như thuỷ triều, tụ tập đến trên đường chính...
Có chuyện gì vậy?
Bắc Hải Nhân Hoàng khẽ giật mình, lệnh người đi nghe ngóng.
Trước đây chưa bao giờ thấy qua, trong thành có thịnh huống như vậy xuất hiện. Chẳng lẽ là có chuyện gì vui sao?
Một lát sau, Lâu Sơn Quan đi rồi quay về.
"Hồi bẩm bệ hạ, nghe nói là Lâm Bắc Thần giáng xuống thần chỉ." Hắn khom người trả lời.
"Thần chỉ?"
Bắc Hải Nhân Hoàng khẽ giật mình.
Lâm Bắc Thần cũng không phải là thần, giáng thần chỉ cái gì chứ?
Lâu Sơn Quan tiếp tục nói: "Trong Triều Huy đại thành này, uy vọng của Lâm Bắc Thần cực cao, mơ hồ vượt qua cả Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, vô số thị dân coi hắn giống như thần linh mà tới thăm viếng, nghe nói đều thờ phụng bài vị trường sinh của Lâm Bắc Thần ở trong nhà, ngày đêm thắp hương... chính vào hôm nay, thời gian một chén trà trước đó, trong đầu của mấy triệu người trong thành đồng thời tiếp nhận được ý chỉ do Lâm Bắc Thần hạ xuống... Tin tức truyền ra, cả thành nhảy cẫng hoan hô..."
Cái gì?
Đây chính là chuyện ly kỳ.
Bắc Hải Nhân Hoàng nghe xong, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Nếu như là một hai người nói mình nhận được ý niệm của Lâm Bắc Thần truyền đến, có lẽ là trùng hợp.
Nhưng thoáng cái mấy trăm vạn người đều cảm ứng được ý niệm của Lâm đại thiếu, cái này có chút không bình thường nữa.
"Trong 'Thần chỉ' của Lâm Bắc Thần, nói cái gì vậy?"
Bắc Hải Nhân Hoàng bề ngoài tỏ ra bình tĩnh hỏi.
Câm quân đại thống lĩnh Lâu Sơn Quan do dự một chút, nói: "Hắn nói hắn rất đẹp trai."
"Hả?"
"Trong thần chỉ của Lâm Bắc Thần nói, hắn cảm thấy mình ngoại trừ đẹp trai ra thì không còn gì cả."
"..."
Trên trán của Bắc Hải Nhân Hoàng, một giọt mồ hơi cực lớn rơi xuống.
Đây là thần chỉ gì vậy?
Nếu như là mượn nhờ một loại thần vật, hoặc là mượn nhờ lực lượng của Kiếm Chi Chủ Quân để mấy triệu người đồng thời cảm ứng được ý chí của mình, lại chỉ nói một câu nói như vậy thì cũng quá vớ vẩn rồi đấy.
Quả thực là phung phí của trời.
Đây cũng không tính là thần chỉ.
Mà là... Trò đùa quái đản?
Với tâm tính quái gở của Lâm Bắc Thần, làm ra loại chuyện này cũng bình thường thôi.
Hơn nữa nhìn từ điểm này, có thể thấy rõ Lâm đại thiếu trong kinh thành, chắc hẳn là không gặp phải phiền toái gì, bằng không, làm sao có tâm trạng mà nói đùa với mấy triệu người như vậy chứ.
Vừa nghĩ đến đây, Bắc Hải Nhân Hoàng vẫn chưa suy nghĩ nhiều.
Ông ta chuyển đề tài, hỏi: "Thôi thành chủ đi thương lượng với lục địa thống soái của Hải tộc kia, có kết quả gì không?"
Sau khi đám người của đoàn khảo hạch đi tới Triều Huy đại thành, tiếp đãi bọn họ đương nhiên là đám người Thôi Hạo thành chủ đại diện.
Đối với vị quan viên của đế quốc năm xưa xuất thân từ Tiểu Kiếp Kiếm Uyên này, Bắc Hải Nhân Hoàng thật ra là có một chút ấn tượng.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở khái niệm Thôi Hạo là một quan viên không tồi mà thôi. Không ngờ rằng, bây giờ người quản lý Triều Huy đại thành ngay ngắn rõ ràng, lại chính là một quan viên nhỏ bé bởi vì nhiều nguyên nhân mà gần như đã bị vứt bỏ trước đây, bị giáng chức đến Vân Mộng thành.
Sự phồn hoa của Triều Huy thành khiến ông ta kinh ngạc.
Còn Lâm Bắc Thần yên tâm đem Triều Huy đại thành cho Thôi Hạo toàn quyền phụ trách như vậy.
Đi tới nơi này hơn một ngày, Bắc Hải Nhân Hoàng đã ý thức được tiềm lực của tòa thành thị này, cũng nhìn thấy được uy vọng của phụ tử Thôi Hạo, Thôi Minh Quỹ trong tòa thành này.
Chẳng lẽ hắn không sợ, phụ tử Thôi Thị tự lập sao?
Bắc Hải Nhân Hoàng rất là hiếu kì.
Hôm qua sau khi đi tới Triều Huy đại thành, ông ta đề nghị Triều Huy thành phát binh, chinh phạt Vệ Thị của Thiên Thảo hành tỉnh, Thôi Hạo tự mình đi tới đại doanh của Hải tộc, thương lượng với người nắm trong tay tất cả lực lượng của Hải tộc trên lục địa hiện tại là đại soái Hải tộc Viêm Ảnh...
Bắc Hải Nhân Hoàng đang nôn nóng chờ đợi tin tức.
"Thôi thành chủ vẫn còn chưa trở về."
Lâu Sơn Quan đáp lời.
Bắc Hải Nhân Hoàng trầm mặc gật đầu.
Thực ra ông ta có thể cảm giác được, Thôi Hạo đối với mình, mặc dù quả thực cực kì kính cẩn, nhưng lại không phục tùng tuyệt đối giống như thần đối với quân.
Đối với chuyện xuất binh, dường như vẫn có chút do dự.
Cái gọi là đi tìm đại soái Hải tộc Viêm Ảnh để thương lượng, thoạt nhìn càng giống như một cái cớ để dây dưa.
Hơn nữa còn là một cái cớ không cách nào phản bác được.
Suy cho cùng thì Phong Ngữ hành tỉnh bây giờ, trên danh nghĩa là cắt nhường cho Hải tộc, Triều Huy thành tình huống phức tạp, bởi vì sự tồn tại của Lâm Bắc Thần, duy trì độc lập tương đối, nhưng cũng không thuộc về đế quốc Bắc Hải, hơn nữa bề ngoài giống như chịu sự tiết chế của Hải tộc.
Muốn xuất binh, nhất thiết phải có được sự đồng ý của Hải tộc.
Dưới bối cảnh lớn như vậy, chỉ cần Thôi Hạo nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể mượn danh nghĩa của Hải tộc, đem chuyện xuất binh trì hoãn đến dài đằng đẵng.
Trừ phi Bắc Hải Nhân Hoàng đích thân đi bàn bạc với Hải tộc.
Nhưng rõ ràng đây là biện pháp sau cùng.