"Ha ha. . . Thần ngã xuống."
Vệ Vô Kỵ biểu cảm háo hức, rung chân, dùng một tay chống cằm, nói: "Thật mong chờ, thần linh ngã xuống sẽ như thế nào, còn gọi là thần linh sao?"
Diệu Liễm Thần Sứ ngậm miệng không nói.
Vệ Vô Kỵ ha ha cười lớn: "Ngươi xem ngươi kìa, mỗi lần chỉ cần nói đến thần linh, ngươi liền lộ ra dáng vẻ như mất cha mất mẹ vậy, vui vẻ lên nào, cười một cái cho trẫm."
Diệu Liễm Thần Sứ nhíu nhíu mày, xoay người đi ra khỏi đại điện.
Trong đại điện âm vang tiếng cười của Vệ Vô Kỵ.
"A ha ha ha, thật chẳng thú vị chút nào, làm Thần Sứ thì thế nào, ngược lại đi đâu cũng bị quy củ ước thúc, không bằng làm người bình thường vui vẻ hạnh phúc?"
Hắn ngồi trên ngai vàng được làm lại từ vàng ròng, cười lăn qua lăn lại, cười đến rớt nước mắt. .. .
Núi Thần điện.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần tiến vào núi Thần Điện kinh thành.
To lớn hơn so với tưởng tượng của hắn.
Cũng nguy nga hơn so với tưởng tượng của hắn.
Những ngọn núi lớn nối liền với nhau, nhìn giống như hai cánh tay sừng sững của người đá khổng lồ trên mặt đất vậy, chỉ vì niên đại đã xa mà khiến cho trên người người đá khổng lồ này toàn thân bao phủ cây cối tươi tốt, giống như màu xanh biếc của rêu vậy. . .
Từ chân núi đến đỉnh núi, nhiều tòa kiến trúc cổ xưa, những bức tượng khổng lồ của các vị thần nằm rải rác trên các vách đá, từng cây cầu được nối với vách đã sừng sừng và ngọn núi biệt lập.
Có thể tưởng tượng thời điểm huy hoàng ngày xưa, trên ngọn núi Thần Điện này, có bao nhiêu tín đồ Kiếm Chi Chủ Quân tu hành và sinh sống ở đây.
Nhưng mà hiện giờ, những ngọn núi và con đường lên núi có một cỗ hơi thở hiu quạnh tịch mịch tràn ngập khắp không gian.
Rất nhiều thần điện đều đã bỏ không, bậc thang cùng mặt đất bám đầy bụi bặm và mạng nhện. Rất nhiều Trường Minh Huyền Đăng trên các bức tượng thần khổng lồ đã tắt.
Một vài tế tư của Thần Điện thực lực không kém, ngồi dưới tượng thần đang ở vận chuyển thần lực chữa thương.
Các nàng dường như đã trải qua một trận đại chiến, tổn thất không nhỏ, đều đã bị thương.
Giáo Hoàng tân nhậm Hoa Khuynh Nhan, mang theo đoàn người Lâm Bắc Thần đi thẳng tới tỉnh núi Thần Điện.
Đây là nơi duy nhất cả đế quốc Bắc Hải nhận được thần ân của Kiếm Chi Chủ Quân.
Có bức tượng Kiếm Chi Chủ Quân cao nhất lớn nhất dày nhất đế quốc Bắc Hải.
Đám người Lý Tu Viễn được sắp xếp tạm thời nghỉ ngơi trong điện bên sườn núi.
Mà Lâm Bắc Thần đi theo Giáo Hoàng tân nhậm Hoa Khuynh Nhan, đi tới Kiếm Chi Chủ Điện. "Miện hạ đang chờ ngươi trong điện."
Hoa Khuynh Nhan đứng ở cửa đại điện, tay vươn ra tạo tư thế mời.
Giáo Hoàng thần điện Kiếm Chi Chủ Quân mới nhậm chức, thoạt nhìn hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, có mị lực của nữ nhân thành thục và cả thiếu nữ thanh thuần. Dung mạo đương nhiên là nhất đẳng, thân hình thướt tha, thắt lưng tuyệt đẹp dường như có thể làm say đắm bất kỳ nam nhân nào trên thế giới này.
Vì duy trì nhân vật thiết lập, ánh mắt Lâm Bắc Thần chỉ dừng lại trên người Giáo Hoàng một khắc.
Ánh mắt Hoa Khuynh Nhan đối diện với Lâm Bắc Thần mỉm cười. "Ngươi là thiếu niên anh tuấn nhất mà ta từng gặp."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mà lại thẳng thắn, nói: "Trước khi nhìn thấy ngươi, ta không nghĩ trên thế giới này thật sự tồn tại ‘ nam sắc ’."
Ồ, đây có phải là khen không ?
Trong đầu Lâm Bắc Thần không tự chủ được mà đem Hoa Khuynh Nhan so sánh cùng Tần Chủ Tế, sau đó nhanh chóng đưa ra một kết luận ——
Vẫn là vợ cả đẹp hơn.
Cũng không biết nàng đi đâu rồi.
Lâm Bắc Thần cười đáp lại sự khen ngợi của Giáo Hoàng, sau đó xoay người đi vào bên trong đại điện.
Trong đại điện vô cùng tối.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Trong bóng đêm có cái gì đó đang chảy róc rách.
Lâm Bắc Thần từng bước từng bước đi vào sâu trong đại điện.
Ánh trăng bạc lạnh lẽo chiếu qua thấu kính thủy tinh từ mái vòm chiếu vào trong, rơi trên Vạn Kiếm Thần Tọa được chạm khắc bằng đá trắng.
Đầu mùa xuân không khí có chút lạnh.
Một thân ảnh đầu tóc rối tung, thân mặc váy trắng, lẳng lặng ngồi ở đó, đôi mắt tỏa sáng trong ánh trăng.
"Ngươi đến rồi."
"Ta đến rồi."
"Ngươi không nên tới."
"Ta đã đến đây rồi."
"Bây giờ chạy vẫn còn kịp."
"Nhưng ta không muốn đi."
"Trên người ngươi ta ngửi được hơi thở của Thiên Ngoại Tà Ma, côn pháp của ngươi, còn có mấy phần uy lực?"
"Vậy còn phải xem thần cách của ngươi, rốt cuộc khôi phục tới mức nào." "Ngươi nhìn ra rồi?"
"Nhìn ra một chút."
"Nhìn ra điều gì?"
"Ngươi bị thương, vết thương của ngươi không phải phàm nhân gây ra." "Xem ra ngươi ở Khư giới Ngoại Vực thu hoạch không nhỏ."
Trên Thần Tọa, ‘ Kiếm Chi Chủ Quân ’ chậm rãi đứng lên.
Tí tách tí tách.
Máu tươi từng giọt từng giọt, theo tay vịn Thần Tọa, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, khi huyết châu rơi xuống vỡ tan, giống như những đóa huyết liên chỉ nở trong chốc lát, tà dị mà lại thánh khiết.
"Thương thế nghiêm trọng như vậy?"
Trong ánh mắt Lâm Bắc Thần, lộ ra một tia tức giận chỉ có ở nam nhân, nói: "Là ai đả thương ngươi?"
Kiếm Chi Chủ Quân nói: "Ồ? Sao, chẳng lẽ người muốn báo thù cho ta?"
Lâm Bắc Thần nói: "Đương nhiên rồi, hai ta mặc dù tình cảm không vững chắc như vàng, nhưng tốt xấu gì cũng cấu kết với nhau làm việc xấu, ngươi dù gì cũng là nữ nhân của ta. . ."
Kiếm Chi Chủ Quân cười lạnh, ánh mắt dần trở nên sắc bén. "Được rồi."
Lâm Bắc Thần buông tay, nói: "Ngươi không phải người, ngươi là thần, nữ thần của ta, được chưa."
Ánh mắt Kiếm Chi Chủ Quân thu liễm lại, thản nhiên nói: "Biết đau lòng cho ta là được rồi, ngươi đánh không lại hắn."
Lâm Bắc Thần lập tức không phục giơ hai bắp tay rắn chắc ra, nói: "Hắc hắc, cũng chưa chắc nha, ta hiện tại đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều."
"Thật sao?"
Kiếm Chi Chủ Quân chậm rãi ngồi về chỗ, ngón tay vuốt ve tay vịn, nói: "Chứng minh đi?"
"Hả?"
Trên mặt Lâm Bắc Thần nhất thời hiện ra vẻ nhăn nhó: "Ngay chỗ này sao? Như vậy không tốt lắm đâu." Nói xong bắt đầu cởi y phục.
Kiếm Chi Chủ Quân ngẩn ra, trên gương mặt thanh lệ lạnh lùng lập tức hiện ra vẻ tức giận: "Ngươi cái tên não tàn này, trong đầu toàn mấy thứ linh ta linh tinh đúng không?"
"Haizz?"
Lâm Bắc Thần không vui : "Không thể nói như vậy được, lúc trước là ngươi chủ động. . . . . ."
"Câm miệng."
Kiếm Chi Chủ Quân trực tiếp cắt lời hắn, vừa tức giận lại bất đắc dĩ nói: "Trong trận doanh của Vệ Thị, có một vị thần tồn tại, thực sự là thần, ngươi nếu không muốn chết mau chạy khỏi nơi thị phi này đi."