Còn hai người Lý Tu Viễn rất nhanh cũng chú ý tới ba người Cam Tiểu Sương, cùng với Viên Nông, Độc Cô Dục Anh đang đứng cạnh Lâm Bắc Thần.
Ngoài ra, còn có một chú chuột khổng lồ đứng thẳng người cao một thước sáu, khắp người phát ra ánh sáng màu trắng bạc vô cùng dễ thương.
Lấy mấy người Lâm Bắc Thần làm trung tâm, chung quanh chất đầy thi thể.
Máu tươi đỏ sẫm trên mặt đất tụ lại với nhau thành vũng máu, sau đó những vũng máu nối với nhau thành những vũng máu khổng lồ, dựa theo sự nhấp nhô của mặt đất chảy xuống chỗ có địa hình thấp tạo thành dòng chảy!
Phảng phất như một con huyết xà hung dữ. Kinh thành đã chảy xuống rất nhiều máu tươi.
Bất luận là đám người Lý Tu Viễn, hay là những người dân khác trong kinh thành, đều vô cùng chán ghét hình ảnh máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Nhưng một màn trước mắt này, lại làm cho bọn hắn quả thực cảm thấy đã hơn rất rất nhiều so với ba ngày nóng nhất mua hè được ăn dưa hấu ướp lạnh.
Đám cẩu tặc này chết càng nhiều càng tốt.
Chỉ đáng tiếc, một lúc lâu sau, toàn bộ giáp sĩ cùng cao thủ Hỏa Diễm Chi Nộ tham gia vây giết đều bị chém giết sạch sẽ.
"Lâm học trưởng, chúng ta trước hết rời khỏi nơi này đã."
Viên Nông khuyên nhủ.
Mấy người Lý Tu Viễn cũng mở miệng.
Trong mắt họ, Lâm anh hùng tuy rằng rất cường hãn, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người một chuột mà thôi, dù thân là sắt nhưng có thể nghiền nát mấy cái đinh?
"Đi, trước hết tìm một chỗ tìm hiểu rõ ràng thế cục trong thành."
Lâm Bắc Thần quyết định trước đến thăm núi Thần Điện một chuyến, tìm Dạ Vị Ương.
Một lát sau.
Khi cao thủ và giáp sĩ chiến bộ khác quân đoàn Hỏa Diễm Chi Nộ nghe tin chạy đến, tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Chiến bộ Liệt Hỏa Thát gần như bị diệt toàn quân.
Bộ chủ Vệ Song Hoa cùng với hơn năm ngàn thủ hạ tinh nhuệ, toàn bộ đều bị chém giết ngay tại giao lộ giữa đường Văn Cảnh và đường Quang Minh.
Thi thể nằm chất đống trên mặt đất, từ xa nhìn lại giống như đang ngủ vậy, máu tươi từ thi thể chảy xuống thành dòng, tạo ra một cảnh tượng vừa đáng sợ vừa âm trầm.
Hai tướng lĩnh mặc Hỏa Hùng Giáp, khí thế bất phàm, cả người lượn lờ hơi thở giết chóc làm cho người ta sợ hãi, bắt đầu quan sát phân tích hiện trường.
"Toàn bộ đều là một chiêu mất mạng."
"Trinh thám đỉnh cấp Võ Đạo Tông Sư cũng không ngoại lệ."
"Quá quỷ dị, đều là bị vũ khí của chính mình chém chết."
"Nhiều người như vậy, chẳng lẽ cùng lúc nghĩ quẩn muốn tự sát?"
"Không không phải tất cả, ngươi xem khối thi thể này, hỏa lang giáp hẳn là bộ chủ Vệ Song Hoa, hắn không phải tự sát, mà là bị đạp thành bánh thịt, trên mặt còn có một bãi nước bọt. . ."
"Người phun nước bọt thực lực rất khủng bố ."
"Hả? Giả thiết này của ngươi hình như không đúng lắm, không phải người đập hắn mới là người có thực lực khủng bố sao?"
"Đập hắn cùng người phun nước bọt, hẳn là cùng một người." "Làm thế nào nhìn ra được?"
"Ta đoán."
"Phi."
"Nhưng điều này cũng không nói lên được điều gì, bởi tên Vệ Song Hoa ngu xuẩn này, suốt ngày trầm mê nữ sắc, thân thể đã sớm bị nữ nhân đào rỗng rồi. . ."
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói hắn trầm mê nữ sắc, ngươi không phải đưa hắn không ít nữ nhân sao?"
"Ta. . . Ngươi con mẹ nó câm miệng cho ta, thủ hạ của ta đều đang ở đây." "Dám làm không dám nhận? Bọn họ cũng không phải không biết."
Hai tường lĩnh một cao một thấp trên người mặc Hỏa Hùng Giáp không ngừng tranh luận cãi vã, cuối cùng trực tiếp nâng lên trình độ công kích nhân sinh.
Đám giáp sĩ xung quanh cúi đầu không dám nói.
Bọn họ đã sớm được chứng kiến khả năng tranh cãi của bộ chủ nhà mình, nếu như không có ngoại lực tác động cắt đứt cuộc tranh cãi của họ, bọn họ có thể không ăn không uống tranh cãi ba bốn tháng.
Nhưng hôm nay không được như vậy.
"Câm miệng."
Một thân ảnh mang trường bào bông màu lam nhạt chợt xuất hiện ở trước mặt hai người.
Hai người một cao một thấp theo bản năng đồng loạt ngẩng đầu lên, nói: "Nói con mẹ ngươi. . ." Nói được một nửa, hai người đã nhìn rõ khuôn mặt thân ảnh màu lam nhạt này.
"Nói. . . Nói quá đúng đi."
"Tham kiến Diệu Liễm Thần Sứ."
Hai người ăn ý đem những lời mắng chửi nuốt trở về, nhân tiện cúi người, cung kính hành lễ. Dung mạo của người mặc trang phục màu lam rất kỳ quái.
Thoạt nhìn giống thanh niên hai mươi tuổi, nhưng để ý kỹ trong lời nói, ánh mắt tang thương lại giống trung niên 35 tuổi tính cách trầm ổn, nhưng lại nhìn làn da, lông mi, lông mày cùng khí chất của hắn lại tựa như thiếu niên lỗ mãng mười lăm mười sáu tuổi.
Tuổi tác của nam nhân này, dường như vĩnh viễn là một ẩn số.
Mà nếu tiếp tục cẩn thận để ý, y phục màu xanh trên người hắn, thực tế là do phần vải bông màu trắng dường như đã được tẩy đi tẩy lại rất nhiều lần, thay vào đó biến thành màu xanh xám nhạt như bây giờ.
Diệu Liễm Thần Sứ.
Thần Sứ tất cả người Vệ Thị đều tôn thờ Địa vị cực cao.
Hai người một cao một thấp thân mang trong bảo khố cực phẩm Hỏa Hùng Giáp, thậm chí cả nhân vật cấp bộ chủ quân đoàn Hỏa Diễm Chi Nộ danh tiếng hiển hách, khi đối mặt với một vị thần sứ, cũng không dám thất lễ.
Diệu Liễm Thần Sứ không nói câu gì, mà sau đó cẩn thận tỉ mỉ quan sát thi thể cường giả cùng giáp sĩ đã chết.
Sắc mặt hắn càng ngày càng cổ quái, càng ngày càng ngưng trọng. "Bọn họ gặp phải cường giả."
Diệu Liễm Thần Sứ đứng lên, trong lòng đã có tính toán, âm thanh lạnh lùng nói: "Đem tin tức truyền ra ngoài, trong kinh thành xuất hiện cường giả cấp Thiên Nhân cường giả vô cùng khó lường, không phải người các ngươi có thể đối phó."
"Chuyện này chưa. . ."
Tướng lĩnh thân hình cao lớn theo bản năng định tranh cãi.