Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1442: Ta là đệ nhất mỹ nam của đế quốc Bắc Hải




Cam Tiểu Sương ngây dại.

Những lời này thật khí phách.

Không hổ là anh hùng đế quốc mà mình cùng vô số bạn học nữ đem lòng hâm mộ. "Nhưng mà. . ."

Nàng còn muốn nói gì, hiện giờ thế cục trong kinh thành không còn như trước, trừ cường giả Vệ thị, còn có rất nhiều cao thủ đến từ những đế quốc khác, cùng với sứ giả Đế Quốc Trung Ương, ...

Lâm Bắc Thần trực tiếp đánh gãy lời nàng: "Không nhưng nhị gì hết."

"Ha ha ha ha. . ."

"Tên quê mùa đến từ đâu, vậy mà cũng dám mạnh miệng nói ra những lời này." "Hôm nay khiến nó biến trở lại. . . . . . ha ha ha, tiểu tử này là tên thiểu não đi." Đám giáp sĩ Hỏa Diễm Chi Nộ xung quanh đều không nhịn được mà cười lớn. Bọn hắn từng gặp rất nhiều kẻ chém gió.

Nhưng trước nay chưa từng có người nào, chẳng những chém gió lên tận trời, mà những lời chém gió này phải gọi là chém đến tận thái dương, những kẻ chém gió trước đó bọn hắn gặp so với tên trước mặt chả là cái đinh gì.

Vô lý đến mức thái quá. "Tiểu tử, ngươi tên gì?"

Vệ thị chỉ huy sứ Vương Long Thất thân mang giáp trụ Hỏa Lang, cầm đao đi tới, dơ đao chỉ vào mi tâm Lâm Bắc Thần, nói: " Nể tình biểu hiện khoa trương này của ngươi, ta cho phép ngươi báo tên mình trước khi chết."

Vương Long Thất là quan quân trẻ tuổi tương đối có danh tiếng trong quân đoàn Hỏa Diễm Chi Nộ, trong tay có Trảm Thiên Đao Pháp tuyệt diệu, tu vi Võ Đạo Tông Sư cấp ba, được cho là trong tương lai sẽ trưởng thành người lãnh đạo cấp chủ bộ của Hỏa Diễm Chi Nộ.

Trước khi bị hắn giết chết, có thể có được tư cách báo tên đã được coi là vinh quang rồi.

"Ta là đệ nhất mỹ nam đế quốc Bắc Hải."

Lâm Bắc Thần nói.

"Hả?"

Vương Long Thất giật mình.

Đúng là đồ không biết sống chết, đến lúc này rồi còn dám khua môi múa mép? Chợt nghe Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: "Ta tên là Lâm Bắc Thần."

"Hả?"

Vương Long Thất giật mình lần nữa.

Nhưng lần giật mình thứ hai, khác biệt vô cùng lớn so với lần giật mình thứ nhất.

Lần thứ nhất giật mình là khinh miệt khinh bỉ.

Lần thứ hai giật mình là kinh hãi, cùng kiêng kị sâu sắc.

Thân là quan quân trung cao tầng của Hỏa Diễm Chi Nộ, nếu không biết ý nghĩa ba chữ ‘ Lâm Bắc Thần ’ này đại diện cho cái gì, vậy thì đáng bị bắt thiến và phơi nắng trên cột hành hình một vạn năm .

"Hóa ra là ngươi."

Vương Long Thất cười ha ha, nói: "Thật là thiên đường có lối ngươi không đi địa ngục không cửa lại xông vào. . . Lên cho ta."

Hắn vung tay lên.

Quân sĩ xung quanh theo bản năng cầm đao thương đồng loạt vọt lên.

Mà cùng lúc đó, Vương Long Thất trực tiếp hóa thành một tia chớp vội vàng tháo chạy về phương xa.

Trốn.

Vội vã chạy trốn.

Có thể chạy bao xa thì chạy.

Không ngờ tới cái tên này lại chính là Thiên Nhân thiểu não Lâm Bắc Thần. Chả trách dám tự xưng là đệ nhất mỹ nam đế quốc Bắc Hải, quả nhiên rất đẹp trai. Nhưng đối với nam nhân mà nói, đáng sợ không phải mỹ mạo của hắn. Mà là thực lực của hắn.

Người có sức mạnh khủng bố kéo Xạ Điêu Thiên Nhân của đế quốc Cực Quang vào căn phòng nhỏ màu đen ép chết.

Vương Long Thất rất tự tin với đao pháp của mình. Nhưng mà còn phải xem đối thủ là ai. Nếu đối thủ là Cam Tiểu Sương, hắn chính là vô địch. Nhưng đổi lại là Lâm Bắc Thần? Hắn không có khả năng địch lại. Một vạn hắn cũng không thể địch lại. Cho nên, không chạy ở lại chịu chết sao?

Nhưng hắn chạy nhanh, kiếm của Lâm Bắc Thần còn nhanh hơn. Hưu!

Một đạo kiếm quang phá không mà đến. Thân thể Vương Long Thất giữa không trung, đột nhiên bị tách ra, đầu tiên là đầu bay ra, sau đó tứ chi rời khỏi cơ thể . . .

Cuối cùng máu tươi phún ra nặng nề ngã trên mặt đất. Đã chết.

Kiểu chết này, giống như đúc cái cách mà hắn thường ngày dùng Trảm Thiên Kiếm Pháp giết người.

Cùng lúc đó, giáp sĩ Hỏa Diễm Chi Nộ xung quanh cũng đã bị xử tử toàn bộ —— chết do chính vũ khí của bọn hắn ‘ phản bội ’, binh khí ngày thường bọ hắn khống chế thành thạo nay chém đứt yết hầu của bọn hắn.

Dưới sự khống chế thuộc tính kim đáng sợ của Lâm đại thiếu, binh sĩ bình thường số lượng nhiều hay ít đã chả còn ý nghĩa gì.

Cam Tiểu Sương mở to hai mắt. Có chút khiếp sợ. Lại cảm giác đây là chuyện đương nhiên. Dù sao hắn cũng là anh hùng đế quốc Lâm Bắc Thần. Đối phó với đám rác rưởi này, không có vấn đề gì.

"Đúng rồi, còn có Lý học trưởng, Liễu học tỷ. . ." Cam Tiểu Sương chợt nhớ ra, vội vàng nói: "Bọn họ đang gặp nguy hiểm."

...

"Cầm thú."

Liễu Văn Tuệ cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nằm mơ."

Lý Tu Viễn đứng lên, đi tới bên cạnh Liễu Văn Tuệ gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người hắn yêu, không nói gì mà dùng hành động thực tế biểu đạt tâm ý của mình.

Đối diện.

Trong đôi mắt Vệ Song Hoa càng hiện lên hứng thú dạt dào. Tình kiên định hơn so với tiền?

Quá tốt rồi.

Chơi như vậy càng thú vị càng kích thích.

"Ta biết các ngươi không sợ chết."

Trường đao màu vàng trong tay hắn cắm trên mặt đất, liếm liếm môi, nhìn chằm chắm Liễu Văn Tuệ, thản nhiên nói: "Nhưng mà, trên thế giới này có những chuyện còn đáng sợ hơn so với chết, ví dụ như ta cử động một ngón tay, cũng có thể khiến người trong lòng ngươi sống không bằng chết, sẽ hận mẫu thân hắn vì sao sinh hắn ra trên thế giới này. . . Ngươi nhẫn tâm để hắn ngày đêm chịu đựng sự thống khổ như vậy sao?"

Khuôn mặt Liễu Văn Tuệ nhất thời trắng bệch.

Lý Tu Viễn không chút do dự, tay cầm trường kiếm trực tiếp đâm yết hầu của mình. Nhưng Vệ Song Hoa chỉ búng nhẹ ngón tay một cái.

Thân thể hắn đã bị một cỗ sức mạnh đáng sợ bao vây, căn bản không thể nhúc nhích.

"Nhìn thấy chưa?"