Tù trưởng cùng các trưởng lão nhìn thấy đoạn thoại khắc trên mặt đất này, chìm vào trong khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Phản ứng của bọn họ khiến Lâm Bắc Thần có chút ngạc nhiên.
Vốn dĩ còn tưởng rằng, mình sẽ bị chất nghi chất vấn ngay lập tức.
Tù trưởng Bạch Hải Triều ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Cười rất nhẹ nhàng, cũng rất đơn giản.
"Tối hôm qua nghe được hồi báo của Tiểu Tiểu, biết được thủ đoạn mà Chu trưởng lão ngươi đối phó với Tích Dịch Ma Nhân tộc, thực ra chúng ta cũng đều đoán được." "Một kẻ lưu vong, làm sao có thể có loại thủ đoạn nghịch thiên này."
"Trên thực tế, khi ngươi lấy ra đủ các loại thần dược trị liệu cho cây Thúy Quả, dẫn dắt mọi người tu luyện, nhanh chóng nâng cấp, chúng ta đã đoán được..."
"Mặc dù là một đám lão cốt đầu phong bế trong tiểu thế giới, nhưng ít ra vẫn không hồ đồ..."
"Yên tâm đi, bộ lạc Bạch Nguyệt sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, vì ngươi, cũng là vì chính chúng ta."
Tù trưởng rất nghiêm túc từng câu từng chữ viết một đoạn văn như vậy trên mặt đất. Viết xong, ông ngẩng đầu nhếch miệng nở nụ cười với Lâm Bắc Thần.
Khoảnh khắc đó, ông giống như không phải là một tù trưởng bộ lạc của Vực Ngoại Thần Tộc, không phải một cường giả tuyệt đối thực lực đạt đến đến mức Thiên Nhân cấp năm, mà là một hán tử trung niên bình thường, giống như lão nông dân chất phác ở bên đường ngoại ô Vân Mộng thành.
"Đa tạ."
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.
Đối với hắn mà nói, giải thích lai lịch và mục đích của mình cho bộ lạc Bạch Nguyệt mới là một khâu khó khăn nhất.
Không ngờ rằng lại dễ dàng qua ải như vậy.
Ánh mắt của Bạch Sơn Nhạc, chuyển động qua lại trên người Lâm Bắc Thần và Bạch Tiểu Tiểu, nhiều lần muốn hỏi gì đó, muốn nói lại thôi.
Ngược lại là các trưởng lão khác, lập tức nói chêm chọc cười, khiến cho bầu không khí vốn dĩ có chút nghiêm túc, lập tức liền trở nên vui vẻ cởi mở.
Việc tu luyện tiếp tục diễn ra trong bộ lạc.
Còn Lâm Bắc Thần thì lại dẫn Bạch Tiểu Tiểu, ngự kiếm bay trên trời, nhanh như điện chớp đi về phía cổ thành của Lục Bì Ma Nhân.
Những người khác thì ở lại trong bộ lạc tiếp tục tu luyện.
Lúc chạng vạng tối, hai người trở về.
Từ biểu hiện hưng phấn trên gương mặt của Bạch Tiểu Tiểu liền có thể biết rằng, bộ lạc Lục Bì Ma Nhân lần này thảm biết bao nhiêu.
Trong nháy mắt.
Thời gian ba ngày trôi qua.
Ba buổi tối, Bạch Tiểu Tiểu đều qua đêm trong viện của Lâm Bắc Thần.
Sáng sớm hôm nay.
Cường giả cao thủ trong bộ lạc, tề tụ lại với nhau.
"Xuất phát, lấy lại vinh quang thuộc về chúng ta."
Tù trưởng Bạch Hải Triều trong mắt thiêu đốt lên chiến ý.
Người của bộ lạc Bạch Nguyệt, thật sự là đã chờ đợi ngày này từ rất rất lâu rồi.
Cổ thành, bộ tộc Tích Dịch Long Nhân.
Đại trưởng lão Kim Ngột Thuật đứng ở trên tường thành, nhìn những ngọn núi hoang dã phía xa, dự cảm bất an trong lòng nổi lên ngày một nồng đậm.
Ngày hôm qua bọn hắn lại gặp phải tập kích của yêu ma quái thú hoang dã, ngắn ngủi trong ba bốn ngày, chiến sĩ Long Nhân tộc đã tổn thất hơn nửa.
"Nghe nói, bộ tộc Lục Bì Ma Nhân cũng gặp phải tình huống tương tự."
Nhị trưởng lão Kim Cốt Đóa thần sắc ngưng trọng, nói: "Cả Long Nhân giới này, chỉ có đám mọi rợ thấp hèn bộ lạc Bạch Nguyệt là không bị tấn công, có lẽ chuyện lần này chính là âm mưu của bọn chúng."
"Không thể nào."
Đại trưởng lão Kim Cốt Đóa trầm tư không hiểu, nói: "Thực lực của đám mọi rợ Bạch Nguyệt suy giảm trầm trọng, những mảnh đất trồng Thúy Qủa, loại quả mà bọn hắn dựa vào đó để sinh tồn đang ngày một khô héo, cơ hồ bọn hắn sắp đói chết ở trong thành, làm sao có thể có năng lực như vậy?" "Mau nhìn xem, đó là cái gì?"
Đầu tường thành, một vị thủ lĩnh chiến sĩ Long Nhân chỉ về phía xa.
Chỉ thấy trên đường chân trời, một đội nhân mã Bạch Nguyệt bốn trăm người, bay như điên hướng đến gần Cổ thành bộ tộc Long Nhân.
"Là đám mọi rợ Bạch Nguyệt."
Nhị trưởng lão khiếp sợ nói: "Bọn hắn cũng dám đi ra khỏi Cổ thành? Điên rồi sao? Thế mà lại không mất mạng trong miệng của yêu ma quái thú hoang dã?"
Sắc mặt đại trưởng lão hơi đổi, nói: "Tình hình có vẻ không đúng, rung chuông, chuẩn bị chiến đấu." Đoang đoang đoang !!
Tiếng chuông trầm bổng trói tai vang vọng khắp Cổ thành Long Nhân tộc.
Đám chiến sĩ Long Nhân tộc lần lượt từng người một nhanh chóng tập trung lại, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh đi lên trên đầu tường thành.
Trong nháy mắt, người bộ lạc Bạch Nguyệt đã cách chân thành khoảng 300 mét.
Đại trưởng lão Kim Ngột Thuật đứng ngạo nghễ trên đầu tường thành, ánh mắt như phát ra ánh điện nhìn quét qua một lượt, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người lão nhân thân hình cao lớn cường tráng đứng đầu đội quân đang tiến đến, cười lạnh một tiếng, quát hỏi: "Bạch Hải Triều, đám xương khô nhà các ngươi không co đầu rụt cổ trong Bạch Nguyệt Cổ thành kéo dài hơi tàn, lại dám dẫn người đến phạm ta Long Nhân tộc?"
Dưới thành.
Bạch Hải Triều hít một hơi thật sâu.
"Kim Ngột Thuật, ngươi còn không xứng nói chuyện với ta, gọi Kim Tông Trạch đi ra nhận lấy cái chết đi."
Ông ta triển khai Bạch Nguyệt công pháp, thân thể ông ta bỗng nhiên bành trướng như một tinh linh khổng, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc như đổ một lớp thép bê tông màu đen lên vậy, nháy mắt hóa thành một người khổng lồ cao 6 mét.
Đây là bí thuật trấn tộc Bạch Nguyệt Biến của bộ lạc Bạch Nguyệt.
"Ha ha ha , Bạch Hải Triều, ngươi mất trí rồi sao."
Đại trưởng lão Long Nhân tộc Kim Ngột Thuật cười lạnh, nói: "Đừng tưởng rằng Long Nhân tộc chúng ta sẽ bị đám yêu ma quái thú hoang dã hại có chút tổn thất, thì có thể bị đám Bạch Nguyệt mọi rợ các người gây khó dễ, các ngươi không biết chết sống muốn tới khiêu khích, vậy hôm nay sẽ tiện thể tiêu diệt các ngươi. . . . . . Giết."
Ông ta vung tay lên.
Hưu hưu hưu!
Tiếng tiêu thương xé gió vang lên.
Từng mũi tiêu thương màu bạc xẹt qua hư không lăng, bao trùm lấy các chiến sĩ bộ lạc Bạch Nguyệt. Bạch Hải Triều ngửa mặt lên trời cười to.
Ông ta nhấc tay đánh ra một quyền. Mắt thường có thể thấy được quyền ấn trong nháy mắt phá không bành trướng.
Như thể người trung niên nhìn giống lão nông thật thà chất phác này, chỉ trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, khiến Lâm Bắc Thần cũng bị làm cho hết hồn.
Không hổ là tù trường bộ lạc Bạch Nguyệt.
Oanh!
Vô số tiêu thương trực tiếp bị một quyền khủng bố này trảm đứt giữa không trung.