Lâm Bắc Thần gật đầu, lấy kiếm khí khắc chữ trên mặt đất đáp lại: "Mặc dù để cứu chữa cho những cây Thúy Quả này, ta đã tốn sạch tất cả tài sản tích góp, tổn thất to lớn, nhưng đây đều là những việc mà ta nên làm, các ngươi tuyệt đối không được nghĩ đến việc dùng Thúy Quả đền bù cho ta."
"Như vậy sao mà được chứ?"
"Bộ lạc Bạch Nguyệt chúng ta cũng không phải là tiểu nhân biết ơn không báo."
"Mặc dù ngươi là trưởng lão khác họ của bộ lạc, nhưng cũng không thể để ngươi bỏ ra không như vậy được, vậy chúng ta thành người như thế nào chứ?"
"Không sai, cây Thúy Quả trong thành, tổng cộng bảy ngàn tám trăm cây, trước đó một năm chín một lần, kết quả số lượng chẳng qua cũng mới hơn năm vạn quả, bây giờ một cây đã có thể kết sáu bảy mươi quả, nhiều hơn mười mấy lần so với trước kia, đây đều là công lao của Chu trưởng lão ngươi..."
"Đúng vậy, chẳng những là số lượng nhiều, tác dụng thần diệu của Thúy Quả này cũng đã khôi phục, lão đầu tử ta hôm qua đã ăn hai quả Thúy Quả, ngươi đoán thế nào? Vết thương cũ đã hành hạ ta mười năm qua, lại có thể khỏi rồi..."
"Ta cũng vậy, sau khi ăn một quả Thúy Quả, giống như trẻ lại ba bốn tuổi..."
"Nghe nói, các chiến sĩ trẻ tuổi hôm qua đã ăn Thúy Quả, hôm nay đã tạo thành lực lượng đột phá..."
Các trưởng lão càng nói càng kích động, càng hưng phấn.
Sự phục sinh của cây Thúy Quả đã giải quyết không chỉ là vấn đề lương thực của bộ lạc, mà còn là thời cơ tăng trưởng thực lực của bộ lạc.
Không tới nửa năm, thực lực của bộ lạc Bạch Nguyệt chắc chắn sẽ tăng lên gấp ba bốn lần.
Đến lúc đó, không những có thể săn giết ma quái hoang dã, mà còn có thể nghĩ cách công chiếm các cổ thành khác, mở rộng lãnh thổ của bộ lạc, thực sự đem Bạch Nguyệt giới biến thành địa bàn của mình.
Tù trưởng Bạch Hải Triều vừa nghe Lâm Bắc Thần còn muốn từ chối, lúc này tức giận viết chữ trên mặt đất: "Bất kể nói thế nào, chúng ta đều nhất định phải đền bù cho ngươi, chỉ là trong bộ lạc cũng không có thứ gì khác, chỉ có Bạch Nguyệt tam bảo và Thúy Quả, như vậy đi, Chu trưởng lão ngươi tùy ý chọn, muốn như thế nào cũng được."
Lâm Bắc Thần kiếm khí như bay, khắc chữ trên mặt đất, nói: "Bạch Nguyệt tam bảo? Như vậy sao mà được? Tuyệt đối không được, ta há lại là hạng người tham lam kia... cứ tùy tiện cho ta mấy vạn Thúy Quả là được rồi."
Đám người tù trưởng cực kỳ xúc động.
Đây đúng là một võ sĩ có phẩm chất cao thượng.
Mấy vạn Thúy Quả có tính là gì chứ?
Không đáng tiền chút nào.
Đây rõ ràng là tùy tiện lấy một ít thứ không đáng tiền, thật khiến dân bộ lạc bọn họ cảm thấy cảm động.
Quá cao thượng rồi.
Quá vĩ đại rồi.
Bạch Sơn Nhạc vuốt râu, âm thầm thở dài nói: Tiểu Tiểu đã tìm được một nam nhân tốt.
Bạch Tiểu Tiểu ở bên cạnh, trong ánh mắt nhìn Lâm Bắc Thần, vẻ oán hận thầm kín cũng tiêu tan một chút.
Hắn là cao thượng như vậy người, chẳng trách đêm qua...
Hắn làm như vậy, nhất định là không hiểu phong tục của bộ lạc, cũng là muốn để cho nàng suy nghĩ rõ ràng không được bốc đồng.
"Tiểu Tiểu, đừng ưu sầu."
Một tiểu tỷ muội Bạch Linh Nhi lại gần thấp giọng nói: "Chu trưởng lão đêm qua mặc dù thời gian ngắn, nhưng hắn đẹp trai, hơn nữa phẩm hạnh cao thượng, quay về dùng Long Thiệt Thảo chưng thịt, bồi bổ cho hắn thật tốt, hắn nhất định có thể kiên trì thêm một chút thời gian..."
Bạch Tiểu Tiểu:? Đêm qua?
Thời gian ngắn? Ý gì vậy?
Chẳng lẽ...đêm qua Chu trưởng lão hắn sờ soạng giường của người khác?
"Một năm vạn quả Thúy Quả, thật sự là quá ít, không đủ để khen thưởng cho công lao của Chu trưởng lão. Như vậy đi, từ nay về sau, những nơi có Thúy Quả sinh ra, Chu trưởng lão muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, thế nào?"
Tù trưởng Bạch Hải Triều quyết đoán kịp thời nói.
Nếu như lúc này có bạn Sa Điêu trên mạng tồn tại, nhất định sẽ lớn tiếng nói 'ông chủ hồ đồ' .
Đáng tiếc không có.
Chỉ có là một đám trưởng lão bộ lạc chất phác.
Thế là khung cảnh liền rất hòa hài.
"Ta tán thành."
"Thực ra như vậy cũng bạc đãi Chu trưởng lão, suy cho cùng, đòi nhiều Thúy Quả như vậy cũng không có tác dụng gì cả, chỉ có thể ủ rượu thôi?"
"Chỉ trách bộ lạc của chúng ta quá nghèo, không lấy ra được thứ gì tốt để cảm tạ ân nhân."
Mấy cái trưởng lão nhất thời lần lượt biểu thị sự đồng ý.
Rất có tư thế không đồng ý không phải là người Bạch Nguyệt.
Lâm Bắc Thần trong lòng mừng thầm một trận.
Vẫn là các đồng chí bộ lạc nguyên thủy dễ lay động.
Năm phần trái cây của tất cả cây ăn quả, tương đương với năm sáu vạn Thúy Quả. Dựa theo báo giá trên APP Nhàn Ngư, vậy chính là hơn năm sáu vạn Huyền Thạch. Cho dù sản xuất số lượng lớn cung cấp hàng hóa dẫn đến giá cả giảm xuống, ít nhất cũng có thu nhập mười vạn Huyền Thạch.
Phát tài rồi.
Mẹ nó, ta không phải thật sự là con riêng của nữ thần may mắn đấy chứ?
Tại sao tới tham gia một cuộc khảo hạch, lại còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy. "Đã như vậy..."
Lâm Bắc Thần nhìn đám người tù trưởng Bạch Hải Triều, khuôn mặt với biểu cảm khổ sở, nói: "Vậy ta đành gắng gượng mà đồng ý vậy."
Mọi người nhất thời reo hò một trận.
Chu trưởng lão nguyện ý tiếp nhận, điều này mới khiến bọn hắn cảm thấy trong lòng yên tâm một chút.
Lâm Bắc Thần lại bổ sung giải thích nói: "Nhưng mà, ta nhận những quả này, cũng không chỉ vẻn vẹn là vì bản thân, mà là muốn dùng những Thúy Quả này đổi lấy càng nhiều nguyên liệu cần thiết để chế tạo phân bón cho cây ăn quả, điều phối càng nhiều phân bón, để bảo đảm cây Thúy Quả của chúng ta, có thể luôn nở hoa kết trái, sẽ không chết héo."
Mọi người vừa nghe vậy, lập tức lại cảm động nước mắt rưng rưng.
Bộ lạc Bạch Nguyệt rốt cuộc là dẫm phải vận cứt chó gì, lại có thể có được một trưởng lão khác họ có phẩm hạnh cao thượng, chính khí lẫm liệt như vậy.
Bông hoa của bộ lạc Bạch Tiểu Tiểu càng không nói lời nào, trực tiếp xông tới, đưa tay ôm lấy cổ của Lâm Bắc Thần, nhón chân lên, hôn lên gò má trái của Lâm đại thiếu một nụ hôn nóng bỏng.