Hắn vốn cho rằng có thể yêu cầu bộ lạc Bạch Nguyệt nhỏ máu, tự mình làm chuyện gian thương kiếm lời chênh lệch, ai biết được bộ lạc Bạch Nguyệt còn nghèo hơn cả hắn.
Bây giờ còn kiếm được cái khỉ gì chứ?
Vẫn nên quan sát trước thì hay hơn.
Trước khi tan họp, Tù trưởng Bạch Hải Triều vẫn còn đắm chìm trong hưng phấn trước mặt mọi người tuyên bố muốn tổ chức nghi thức chúc mừng, dâng lên quả Thúy thành thục cho Khư Giới Chi Chủ làm tế phẩm, đồng thời chúc mừng Lâm Bắc Thần gia nhập bộ lạc.
Suy nghĩ của cư dân bộ lạc nguyên thủy rất đơn giản, lực hành động cũng rất nhanh.
Sau một canh giờ.
Trên quảng trường trước thần điện Khư Giới Chi Chủ đã được đốt lên một đống lửa. Cư dân bộ lạc thay những bộ quần áo mới gọn gàng, bắt đầu biểu diễn Bạch Nguyệt chiến vũ, tiến hành hoạt động tế tự thần thánh.
Tiếng cười hân hoan phiêu đãng trong không khí.
Sau khi tế tự kết thúc, mọi người tiến vào tiết tấu vũ đạo cuồng hoan.
Các nữ nhân của bộ lạc, dưới sự reo hò, hát vang của nam nhân và tiếng trống đệm da thú, bắt đầu biểu diễn vũ đạo.
Đây chính là phương thức giải trí tốt nhất trong cuộc sống gian khổ của cư dân bộ lạc. Bên trong ánh lửa lấp lóe, một đám thiếu nữ thực hiện những điệu múa nóng bỏng. Trong đó, mỹ thiếu nữ Bạch Tiểu Tiểu thu hút ánh mắt của mọi người nhất.
Nàng thay phục sức ngày thường rất ít mặc, phong cách rất táo bạo, khoe trọn thân hình cân đối nhưng khỏe khoắn.
Nhất là bộ ngực của nàng, cao có quy mô, khiến Lâm Bắc Thần không khỏi nhớ đến Bạch Khâm Vân khi còn chưa tu sửa sân bay.
Thiếu nữ có vẻ đẹp khỏe khoắn, cân đối, vòng eo thon vặn vẹo, một viên đá quý màu xanh lam được gắn vào rốn, bờ mông nhỏ có lực đàn hồi kinh người đong đưa, váy da và đôi ủng nhỏ còn nóng bỏng hơn cả quần và giày Martin, hai chân thon dài và duyên dáng, đường cong khi khiêu vũ khiến người ta phải say mê.
Thiếu nữ này khỏe đẹp mà nóng bỏng, mỗi một lỗ chân lông trên dưới toàn thân đều phát ra dã tính xâm lược mười phần.
Trong sự hốt hoảng, Lâm Bắc Thần có ảo giác giống như nhìn thấy nữ anh hùng báo đốm Nidalee, nhân vật nữ chính với biệt danh 'ngực bự' trong trò chơi trực tuyến Liên Minh Huyền Thoại ở kiếp trước bước ra khỏi màn hình trò chơi, xuất hiện sống động trước mặt hắn.
Bên trong nhịp trống, Bạch Tiểu Tiểu mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như một con báo nhỏ dã tính đến trước mặt Lâm Bắc Thần, nắm lấy bàn tay của hắn.
“Nào, chúng ta cùng nhảy đi.” Thiếu nữ nhiệt tình nói.
"Ta không biết khiêu vũ."
Lâm Bắc Thần nhíu mày.
Bạch Tiểu Tiểu hé miệng nở nụ cười, khóe mắt sinh ra phong tình dã tính, nói: "Ta dạy cho ngươi."
"Ta rất ngốc."
Lâm Bắc Thần chần chừ do dự.
Bạch Tiểu Tiểu chủ động kéo lấy Lâm Bắc Thần, đi về phía lửa trại của quảng trường, hé miệng mỉm cười nói: "Ta rất biết dạy."
Cánh tay nhỏ bé mềm mại kéo lấy cánh tay của Lâm Bắc Thần, giống như là ngọn lửa nhỏ thiêu đốt.
Đó là mỹ thiếu nữ nhiệt huyết mạnh mẽ.
Khi nàng dịu dàng tới gần, Lâm Bắc Thần thậm chí cũng có thể cảm nhận được trong thân thể dịu dàng này, ẩn chứa năng lượng nhiệt huyết giống như núi lửa.
Trong đám người, mỹ thiếu nữ da đen tỏ ra rất chủ động.
Thân thể của nàng mềm mại duyên dáng, giống như rắn nước mềm mại không xương mà giãy dụa, thỉnh thoảng da thịt đụng chạm đều sẽ mang đến sự hít thở gấp gáp mặt đỏ tới mang tai cho thiếu nữ.
Dưới vân sắc thấp thoáng, mỹ thiếu nữ giống như con báo cái, toả ra sự xinh đẹp kinh người.
Các người dân bộ lạc xung quanh cũng đều chú ý tới cảnh này.
Có người phát ra nụ cười thiện ý.
Một số thiếu niên ngày thường thầm mến Bạch Tiểu Tiểu, trong khoảnh khắc này không khỏi chán nản tinh thần, nhưng cũng không vì vậy mà ghen ghét Lâm Bắc Thần.
Bởi vì thiếu niên ngoại lai này quá ưu tú.
Sắc trời dần dần tối mờ đi.
Thế giới này hiển nhiên cũng có phân chia ngày đêm.
Tầng mây huyết sắc trên bầu trời càng ngày càng nồng đậm, che phủ tia sáng bên ngoài, đến sau cùng tầng mây giống như biển máu màu đỏ, triệt để che phủ bầu trời.
Loại này ban đêm không phải là mặt trời lặn xuống, mà chỉ là bởi vì tia sáng bị Huyết Vân che phủ.
Loại khí tức dã tính sôi sục thiêu đốt giữa trời đất, bắt đầu trở nên nồng nặc giống như thủy triều.
Trong đồng hoang ngoài thành, tiếng ma quái thú ầm vang, liên miên không dứt lúc trầm lúc bổng.
Lửa trại dần dần dập tắt.
Người dân bộ lạc sau khi cuồng hoan đã bắt đầu rời sân giải tán.
"Ta chờ ngươi."
Bạch Tiểu Tiểu kéo dây buộc tóc màu bạc của mình xuống, nhét vào trong ngực của Lâm Bắc Thần.
Trong đôi mắt to sáng rõ của nàng sóng ánh sáng xinh đẹp, vẫn có sự nhiệt huyết giống như là núi lửa phun trào, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, trực tiếp mà lại kiên định, sau đó mỉm cười quay đầu rời đi.
Haizz?
Lâm Bắc Thần ngơ ngác nhìn dây buộc tóc trong tay.
Một mùi dầu tóc thiên nhiên xộc vào mũi.
Ờ.
Không hổ là bông hoa của bộ lạc.
Trong dầu bôi tóc cũng mang một mùi thơm ngọt nhàn nhạt thuần thiên nhiên.
Nhưng mà, cái này rốt cuộc là ý gì?
Cái gọi là chờ ta là gì?
Ôi chao?
Vì sao bao nhiêu người trẻ tuổi chung quanh đều dùng ánh mắt phun lửa nhìn ta vậy chứ?
Hả?
Ánh mắt của các đại thúc các bác gái cũng không đúng.
Không thuần khiết chút nào cả.
"Thật không ngờ rằng."
Tù trưởng Bạch Hải Triều đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Bắc Thần, thở dài một hơi, lại ném ra một ánh mắt mà nam nhân đều có thể lĩnh hội được, quay người rời đi.