“Đây chính là nơi gọi là Khư giới vực ngoại sao?” Lâm Bắc Thần nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt.
Bầu trời thấp, giống như một tấm rèm xanh đen được bao phủ bởi những viên kim cương úp ngược bên trên thành trì.
Những ngôi sao lấp lánh xa xôi mà thâm thúy, nhưng nếu nhìn kỹ, chúng sẽ mang lại cho người ta cảm giác không chân thực, như thể ngươi có thể dùng một tay hái một ngôi sao như kim cương trên bầu trời xuống.
Chung quanh là binh lính đế quốc Bắc Hải đang bận rộn.
Dưới sự chỉ huy của Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân Lâu Sơn Quan, mọi người đang thiết lập các lực lượng phòng thủ trên bức tường thành.
Thông qua Thiên Nhân tháp mở ra truyền tống môn, mọi người rơi xuống Khư giới vực ngoại cũng chỉ một canh giờ.
Không tính nhân mã dưới trướng Lâm Bắc Thần, đế quốc Bắc Hải xuất động tổng cộng ba vị Thiên Nhân, mười đại tông sư đỉnh phong, một trăm vị tông sư võ đạo và năm ngàn binh lính tinh nhuệ.
Thế giới này là một nơi hoang dã.
Diện tích cũng không lớn.
Hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Lâm Bắc Thần.
Hắn vốn cho rằng Khư giới vực ngoại sẽ là một mảnh tinh không vô biên vô tận.
Nhưng bây giờ nó giống như một chiến trường cổ đã bị bỏ hoang nhiều năm, thành trì cổ kính, những bức tường nham nhở với đầy những vết dao và lỗ gươm, năm tháng đã không thương tiếc để lại những dấu vết thăng trầm trong và ngoài thành trì, còn có những mảnh xương của sinh vật vô danh bị cát vàng bao phủ một nửa ...
Người của đế quốc Bắc Hải giống như vô tình xâm nhập vào nơi ở của người chết.
Khảo nghiệm đầu tiên mà bọn họ đối mặt chính là giữ vững hoang thành diện tích không lớn này.
Nếu đã thủ thành, nhất định sẽ có địch nhân. Địch nhân ở đâu?
Trước mắt còn chưa thấy.
Lâm Bắc Thần cẩn thận quan sát.
Vị trí thành trì nơi bọn họ đang đứng không lớn, từ đông sang tây không tới hai km, trong thành còn có rất nhiều tòa nhà đã sụp đổ, nhưng có một phủ đệ ở trung tâm thành trì được bảo quản rất tốt. Hiện tại, Nhân Hoàng Bắc Hải ngự giá thân chinh đang ở bên trong tòa phủ đệ này, đang thương nghị đối sách tiếp theo với đại lão các quân bộ.
Lâm Bắc Thần tất nhiên không hứng thú với loại hội nghị quân sự này một chút nào.
Cho nên, hắn để cẩu vật Vương Trung thay thế hắn tham dự, còn mình thì cùng với hai tiểu thị nữ đến đầu tường hóng mát.
“Chờ màu của bầu trời chuyển thành màu đỏ thẫm, địch nhân của chúng ta sẽ xuất hiện.”
Thiến Thiến đứng bên tay trái Lâm Bắc Thần, gương mặt chờ mong.
Thiến Thiên mặc một bộ giáp trụ màu bạc kiểu nữ, thân hình uyển chuyển cao gầy, da thịt trắng nõn như ngọc, tóc đen dày rủ xuống như thác nước, tư thế hiên ngang, hoàn toàn có phong thái của Bắc Thần Chi Thùy. Áo choàng màu đỏ sau lưng được nàng cố ý dùng Huyền khí thổi bay phấp phới, như vậy mới có được phong thái danh tướng chiến thần.
“Ngươi biết à?”
Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi.
Từ khi không thể đại triển quyền cước, nha đầu này đã bị kìm nén, gần đây càng lúc càng có xu hướng ngực to mà không có não, không nghĩ đến thậm chí ngay cả nội tình Thiên Quốc Chi Chiến cũng biết luôn.
“Tư liệu mà thiếu gia đưa cho chúng ta có nói qua mà.”
Thiến Thiến phong tình vạn chủng liếc mắt một cái: “Thiếu gia người không phải không biết chứ?”
Lâm Bắc Thần cảm thấy hơi xấu hổ.
Đúng rồi, trên tư liệu có liên quan đến Thiên Quốc Chi Chiến mà Bắc Hải Nhân Hoàng đưa đến có nói qua.
“Làm sao ta lại không biết chứ?”
Lâm Bắc Thần mặt không biến sắc, tim không đập nhanh nói: “Ta chỉ kiểm tra ngươi một chút mà thôi.”
Bên phải Lâm Bắc Thần, Thiên Thiên ôn nhu lên tiếng: “Dựa theo tốc độ thay đổi màu sắc của bầu trời, khoảng nửa canh giờ nữa, bầu trời sẽ hoàn toàn biến thành màu đỏ thẫm.”
Lần này Lâm Bắc Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì Thiên Thiên nổi tiếng là người chỉn chu, ngoài mềm trong cứng. Bình thường, nàng không hoạt bát như Thiến Thiến, nhưng sức quan sát cực kỳ không tầm thường. Nàng có thể từ trong quan sát đưa ra được kết luận như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Hai tiểu thị nữ, một bạo lực hiếu chiến, một ôn nhu như nước, cả hai đều có bản lĩnh, khiến cho thiếu gia ta giống như phế vật não tàn.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, sau đó gọi Tiêu Bính Cam: “Ta đói bụng quá, đệ làm chút gì ăn đi.”
“Được.”
Tiêu Bính Cam không khỏi hứng thú hẳn lên.
Hắn lưu luyến cất đi khúc xương đùi gà và đầu hổ đã liếm hơn một giờ, từ trong túi trữ vật của mình giống như ảo thuật lôi ra một cái khoan, lửa than, lò nướng, hải sản đã được ướp sẵn gia vị, thịt, mật ong và rượu, tay chân thuần thục bắt đầu nướng thức ăn.
Rất nhanh, trên tường thành bốc lên mùi thơm mê người.
Màu của bầu trời từng chút từng chút một chuyển sang màu đỏ thẫm.
Sao trời giống như kim cương lóe lên, ẩn hiện giống như những đứa bé rụt rè.
Trong không khí bắt đầu tràn ngập khí tức man hoang dã tính...
Chỉ có quân nhân đã từng lên chiến trường mới có thể cảm nhận được cảm giác được giết chóc và khí tức tử vong.
Ong ong ong...
Bốn phía tường thành bắt đầu khẽ chấn động. Từng minh văn cổ xưa được kích hoạt. Một vòng trận pháp bảo hộ màu vàng sẫm như nước gợn sóng lưu chuyển trong hư không, bao phủ tòa thành nhỏ đến không một kẽ hở.
Đây là trận pháp dựa theo trận pháp vỡ vụn vốn có của thành trì, được trận sư đế quốc Bắc Hải trong một thời gian ngắn cấu trúc lại mà thành.